Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,445
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Bởi vì con ít đọc sách đó.

” Cho nên mới bị mẹ lừa.

Diệp Kiều cười tủm tỉm vuốt những sợi tóc mềm mại của con gái, cảm thấy xúc cảm này thật sự

rất tuyệt, cô lại xoa nhẹ thêm vài cái cho đến lúc đầu tóc của Lục Minh Châu bị rối tung lên mới dừng lại.

Diệp An An ngoan ngoãn dùng đôi tay nhỏ xíu của mình cầm Sachima, cô bé vừa cắn một miếng vừa ngước đầu nhìn cô.

Trong mắt Diệp An An mang theo sự tò mò, cô ấy thật sự không ngờ "người mẹ" mà đời trước mình không có duyên được nhìn thấy lại là một người vừa xinh đẹp, dịu dàng, còn nghịch ngợm lại thú vị như thế này.

“Kiều Kiều à, con bế Châu Châu xuống cho mọi người nhìn xem đi.

Sau khi đã khoe xong một vòng, cuối cùng Lâm Uyển cũng nhớ tới con gái và cháu ngoại ở trên xe nên vỗ vào cửa xe kêu cô xuống.

Diệp Kiều cũng không muốn để ý tới bà ta, tiếp tục nói chuyện với con gái của mình. Giả bộ như không hề nghe thấy âm thanh gõ cửa sổ xe, dù sao cửa sổ xe đang đóng lại, có cách âm hay không cũng chỉ có người ngồi ở trong xe mới biết được.

Lâm Uyển hộ vài tiếng, Diệp Kiều cũng không đáp lại, dần dần người chung quanh cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Người ở trong khu này thích nhất là bát quái, tròng mắt chị Lưu xoay chuyển, cố ý lớn tiếng hỏi.

“Chị Lâm, Kiều Kiều nhà chị sao lại không chịu xuống xe vậy? Có phải con bé vẫn còn giận chị hay không? Tôi nói này nhé, chị cũng thật sự quá nhẫn tâm, sao mà năm đó có thể vì 300 đồng tiền sính lễ mà lại muốn đem bán Kiều Kiều đến nơi thâm sơn cùng cốc như vậy chứ. Tôi nghe nói nơi thâm sơn cùng cốc đó còn nghèo hơn so với nhà chồng của con gái lớn của chị nữa kìa.

Người chung quanh nghe cô ấy ồn ào lớn tiếng như vậy, cũng sực tỉnh nhớ lại sự tình xảy ra mây năm trước.

Đây chính là điểm không tốt của khu nhà chung, hàng xóm cơ bản không có gì bí mật với nhau, hơn nữa khi biết chuyện sẽ nhắc cả đời, trong khu nhà này ai cũng nhớ rõ ràng rành mạch chuyện Lâm Uyển bán con gái mấy năm trước, bây giờ cũng thường xuyên lấy chuyện này ra để chọc tức Lâm Uyển vài câu.

Mấy năm nay xưởng sắt thép cũng không phải không có người mới đến ở trong khu tập thể này, nhưng mỗi người mới đến đều sẽ được người cũ phổ cập kiến thức lại một lần nữa.

Thanh danh của Lâm Uyển ở khu nhà tập thể trong xưởng sắt thép này có thể nói là đã mục nát, những nhà nào có con gái hay không có con gái đều sẽ phỉ nhổ khinh bỉ bà ta vài câu. Nếu không phải nhờ danh tiếng của Diệp Cảnh Minh ở nhà máy là một người tốt, năm đó ông ấy cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều người thì Lâm Uyển đã sớm không có chỗ dung thân.

Bị cô ấy nói như vậy, trên mặt Lâm Uyển lúc đỏ lúc trắng, mạnh mẽ tìm cách vãn hồi: “Sao có thể như vậy được? Kiều Kiều của nhà chúng tôi chính là đứa con gái mà tôi thích nhất...

.

Trong xe, Diệp Kiều cười lạnh một tiếng, dành chút thời gian bố thí một ánh mắt nhìn lướt ra ngoài cửa sổ xe. Cô muốn nhìn xem da mặt của người mẹ ruột này có thể dày được bao nhiêu.

Lâm Uyển vẫn còn đang cãi cọ: “Lúc ấy tôi cũng bị người kia lừa hắn ta nói nhà của hắn có điều kiện rất tốt, gả Kiều Kiều qua đó là để hưởng phúc. Tôi thấy hắn ta có thể lập tức đưa sính lễ tới 300 đồng, cho nên tôi mới tin tưởng đó chứ.

Vừa nói đến đó, khóe mắt Lâm Uyển thoáng nhìn thấy Lục Thừa xuất hiện ở cửa, bà ta lập tức ngậm miệng lại.

Bà ta cũng không dám làm trò trước mặt người con rể thứ hai này.

Lâm Uyển ân cần sáp lại gần: “Thừa, để mẹ giúp con lấy đồ rồi đem đồ lên lầu một lần luôn.

Dù sao bà ta cũng đã khoe khoang xong rồi, nếu còn ở đây tiếp tục đôi co với đám đàn bà nhiều chuyện này thì sẽ lòi ra những chuyện mà bà ta muốn che giấu mất.

Lục Thừa quét mắt nhìn mười mấy người trước mặt, cười cười xem như chào hỏi.

“Dạ được, mẹ, vậy mẹ xách cái túi này đi, trong này đều là sữa bột, mỗi ngày mẹ uống một ly để bổ sung Canxi a.

Lâm Uyển không ngờ mình thật sự có thể lấy được chỗ tốt thật chất lượng như vậy, đó là sữa bột đấy! Cái này so với sữa mạch nha còn quý giá hơn! Nghe nói chỉ có bên Thâm Thành mới có.

Đôi mắt bà ta sáng rực, động tác vốn đang xách túi liền chuyển thành ôm vào trong ngực.

Thấy Lục Thừa đi xuống, lúc này Diệp Kiều mới mang theo hai cô gái nhỏ xuống xe.

Sau khi Diệp An An xuống xe, mọi người trong sân cũng không dám nhìn cô bé.

Cô bé mặc áo khoác kẻ sọc màu hồng nhạt, cũng không biết cô đã làm như thế nào mà có thể đem chất liệu tốt như vậy làm thành một chiếc áo khoác mỏng cho trẻ em.

Đây là do vừa rồi ở trong xe Diệp Kiều đã đột nhiên nghĩ ra, cô biết từ trước đến nay Lục Thừa luôn rất cẩn thận, lúc đến đón cô và con gái chắc chắn sẽ mang thêm hai áo khoác dự phòng để cho hai người các cô khỏi bị lạnh.

Cho nên bây giờ đúng lúc có thể để cho An An mặc, quần áo trên người cô bé quá mức mỏng manh, ít ỏi.

Sau khi xem xét, cô đã thiết kế thu eo lại một chút, kích cỡ tay áo cũng vừa vặn.

Phụ nữ có con trong nhà cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt đau khổ, tiếc nuối, cái áo tốt như vậy, hiện tại đã sửa lại cho Diệp An An mặc như vậy rồi, vài năm nữa nhất định sẽ không mặc được nữa, thật là lãng phí.

Lại nhìn theo tay nhỏ của Diệp An An, thấy một đứa bé gái khác làm cho mọi người thật sự kinh ngạc hơn nữa.

Cô bé này thật sự quá dễ thương, trắng trắng, tròn tròn hai má nhỏ đầy đặn, cái miệng nhỏ cũng hồng hồng.

Phải là gia đình như thế nào mới có thể nuôi được đứa con thành như vậy đây?!

Phải biết rằng vào thập niên 70 không ai có thể mập mạp, cho dù là người lớn hay trẻ em đều phải vật lộn với cơm ăn áo mặc, được ăn đủ no và duy trì được chế độ dinh dưỡng cơ bản đã là rất tốt rồi.

Đột nhiên nhìn thấy bé Lục Minh Châu mũm mĩm như vậy, sao bọn họ có thể không bị sốc cho được!

Lục Thừa xách túi lớn túi nhỏ đi phía trước, Diệp Kiều và hai đứa bé đi theo phía sau.

Còn Lâm Uyển đâu rồi? Bà ta đã ôm túi sữa bột kia chạy lên lầu từ lâu bởi vì sợ bị người khác đoạt mất.

Lục Minh Châu biết mình hơi nặng, mẹ cũng không ẵm được lâu nên cô bé quyết định nắm tay Diệp An An tự mình bò cầu thang lên lầu.

Hai cô bé mới được ba tuổi, nghiêng trái nghiêng phải bò lên cầu thang, trông thật là dễ thương.

Đây cũng là thói quen của Diệp An An, bình thường cô bé cũng tự vịn vào vách tường bò lên cầu thang, cho nên đã quen của quen nẻo, nhưng cô bé lại luyến tiếc, không muốn buông tay Lục Minh Châu ra nên chỉ có thể dùng tay trái chống lên tường, từ từ bò từng bậc từng bậc lên cầu thang.

Chờ ba người các cô đến được nhà họ Diệp thì phòng khách nhà họ Diệp cũng đã rất náo nhiệt.

Diệp Kiều liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy.

Cô ấy đứng ở trước cửa nhà họ Diệp, tay cô ấy đang ôm con của mình, có thể là sợ đứa trẻ còn khóc nháo mà liên tục củi đầu dỗ dành hai tiếng, đồng thời thân thể cũng không ngừng run rẩy.

“Chị ơi.

” Diệp Chiêu Đệ quay đầu lại, lộ ra nụ cười hoài niệm, ánh mắt lướt qua gương mặt của em gái một chút, cô ấy thật lòng vui sướng vì hiện tại em của mình tìm được hạnh phúc.

“Kiều Kiều.

Khi âm thanh này truyền vào trong tai, hốc mắt Diệp Kiều liền đỏ lên, trong trí nhớ mà nguyên chủ để lại cho cô thì chị của cô ấy chiếm một chỗ rất lớn.

Trong nhà này, hai người các cô đã sống nương tựa vào nhau mà lớn lên, sau khi ba bị bệnh qua đời, chị cả trở thành trụ cột trong nhà, không phải vì cô ấy có khả năng mà là cô ấy đã làm hết mọi việc trong nhà, Lâm Uyển chỉ phụ trách đánh chửi.

Diệp Kiều muốn giúp đỡ nhưng chị cả lại khuyên cô nên đọc sách nhiều hơn, tranh thủ sau khi tốt nghiệp cấp 3, phấn đấu vào một xí nghiệp quốc doanh trên thành phố để có mức lương ổn định.

Đáng tiếc, cô đã phụ sự kỳ vọng của chị.

.

.

.

.

.

“Chị ơi, em rất nhớ chị.

” Diệp Kiểu bước nhanh đến ôm chầm lấy Diệp Chiêu Đệ.

Lâm Uyển ngồi một bên cảm thấy rất xấu hổ, vừa rồi khi Diệp Kiều thấy mình thì lại rất lạnh nhạt, bây giờ thấy chị cả thì lại đột nhiên thay đổi.

Lục Thừa mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, anh cầm ấm đun nước trên mặt đất, rót thêm nước ấm vào cái ly trước mặt.

“Anh rể, mời anh uống trà.

Trần Đại Hải giật mình vì bất ngờ được tâng bốc, giơ tay ra nhận chén trà: “A, được được được.

Em rể này vừa rồi ngoài mặt còn rất khách sáo, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ như vậy chứ?