Ở cửa, Diệp Chiêu Đệ bị Diệp Kiều ôm chặt không buông bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Được rồi, em cũng không còn trẻ nữa, đã trở thành mẹ rồi sao em vẫn giống như trước, thích làm nũng như vậy chứ?
Hai tay của Diệp Chiêu Đệ đang ôm con cho nên không có cách nào đẩy em gái của mình ra, cô cười là cọ cọ vào người Diệp Kiều. Trong miệng nói lời chỉ trích nhưng giọng điệu của cô lại rất nhẹ nhàng.
Lại cúi đầu nhìn xuống hai cô bé và nhận ra chính xác con của em gái mình.
“Đây là Châu Châu phải không? Quả nhiên rất dễ thương, giống hệt mẹ của con khi còn nhỏ.
”
Đôi mắt Lục Minh Châu mở to tròn xoe ngửa đầu nói: “Dì.
”
Khi nãy lúc vừa lên lầu, Diệp Kiều đã kịp dạy cho cô bé xưng hô như thế nào với mọi người.
“Ai!
” Diệp Chiêu Đệ nghe thấy cô bé gọi một tiếng dì, cả khuôn mặt đều tươi cười rạng rỡ hẳn lên. “Đây, cầm lấy. Đây là phong bao lì xì tặng cho con đấy.
”
Cô lấy trong túi ra phong bao lì xì vừa vội vàng gấp lại.
Một hình chữ nhật nhỏ, rất mỏng, lớp giấy đỏ bên ngoài hình như là được xé ra từ câu đối mùa Xuân.
Nhưng đây là lòng thành của cô ấy.
Lục Minh Châu không nhận lấy mà quay đầu lại nhìn mẹ của cô bé.
Diệp Kiều cười gật đầu, nói: “Dì tặng cho con thì con cứ nhận đi.
”
Lúc này Lục Minh Châu mới nhận lấy bao lì xì, nhét vào túi áo khoác của cô bé.
Áo khoác của cô bé có vài cái túi, một số là để đựng kẹo bơ sữa cứng và một số thì dùng để đựng búp bê nhỏ.
Diệp Chiêu Đệ nhìn thấy vậy hài lòng mỉm cười và lấy từ trong túi ra một phong bì màu đỏ thứ hai: “Nào, An An, phong bì màu đỏ này là của cháu, đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy cháu.
” Nhìn hoàn cảnh của hai đứa bé hoàn toàn khác nhau, Diệp Chiêu Đệ âm thầm thở dài.
Diệp Chiêu Đệ biết em trai cô ấy như thế nào, An An thực sự không may mắn khi có một người ba như vậy.
Diệp An An, giống như Lục Minh Châu, ngước nhìn Diệp Kiều, muốn hỏi ý của Diệp Kiều trước khi nhận lấy.
Diệp Kiều cũng xoa xoa đầu cô bé, khuyến khích cô bé nhận lấy nó.
"Chị, nếu em đã lấy quà của chị rồi thì chị cũng không thể từ chối phong bao lì xì mà em tặng cho cháu trai nhỏ của mình.
”
Diệp Kiều mỉm cười và lấy ra một phong bao lì xì màu đỏ từ trong túi áo khoác.
Nó hoàn toàn khác với hai chiếc phong bao lì xì nhỏ màu đỏ mà Diệp Chiêu Đệ lấy ra, chiếc phong bao lì xì màu đỏ này rất lớn và tinh tế, bề mặt có một lớp bóng mượt và độ dày của nó cũng thực làm người ta kinh ngạc.
Diệp Chiêu Đệ kinh ngạc đến nỗi đồng tử giãn ra: “Không! Không! Chị không thể nhận được! Em đã cho chị quá nhiều rồi!
"
Độ dày này, số tiền trong phong bì màu đỏ ước tính cũng là vài trăm.
Diệp Kiều dùng vũ lực túm lấy cô lại và nhét chiếc phong bao lì xì màu đỏ vào trong nội của đứa trẻ.
“Nhiều hay ít, đều là ở tấm lòng, tấm lòng không có gì khác biệt.
”
Trần Đại Hải ngồi bên cạnh muốn đứng dậy nhưng lại bị Lục Thừa giữ lại.
“Anh rể, đây là chuyện giữa hai chị em cô ấy, chúng ta là đàn ông thì vẫn là không nên nhiều chuyện xen vào, bằng không buổi tối về nhà, em sẽ bị phạt quỳ trên vỏ sầu riêng đấy.
”
Trần Đại Hải không biết quỳ sầu riêng có ý nghĩa là gì, anh ấy thậm chí cũng không biết sầu riêng chính là một loại trái cây, nhưng là chữ “quỳ” anh nghe được rất là rõ ràng.
Anh ta sững sờ trong chốc lát.
“Em rể...
.
Em về đến nhà còn bị bắt quỳ hay sao?”
Anh thực sự là nhìn không ra, cậu em rể này dáng vẻ cao to đẹp trai, phong độ lại không tệ. Người như vậy mà về đến nhà lại phải nghe lời vợ của mình hay sao?! Em vợ của anh cũng thật là lợi hại quá nhỉ?!
Đột nhiên, Trần Đại Hải nhìn về phía Diệp Kiều với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Lục Thừa nhìn thấu suy nghĩ của anh nhưng vẫn gật đầu với một nụ cười nghiêm túc.
“Còn không phải hay sao? Trong nhà chúng em, Kiều Kiều là lớn nhất! Em ấy nói một, em sẽ không dám nói hai. Anh rể, còn anh thì sao? Ai là người làm chủ trong gia đình của anh?”
“Chúng tôi.
”
Khi Trần Đại Hải bị anh cắt ngang suy nghĩ, anh ta không thể tiếp tục hành động ngăn cản, anh ta nuốt nước bọt, suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Gia đình chúng tôi, người có tiếng nói cuối cùng cũng là Chiêu Đệ đấy.
”
Nhà nghèo, ngay từ đầu đã không có mấy xu, nếu không đối xử tốt với vợ của anh thì vợ của anh bỏ trốn theo người khác thì phải làm sao?
Ban đầu, Trần Đại Hải cảm thấy hơi xấu hổ khi nói câu này, người đàn ông nào sẵn sàng thừa nhận trước mặt người ngoài rằng anh ta sợ vợ? Tuy nhiên ở trước mặt Lục Thừa, Trần Đại Hải không cảm thấy xấu hổ hay mất mặt mũi gì cả.
Em rể thật sự rất tốt nhưng cũng rất sợ vợ đấy thôi.
Anh ấy, Trần Đại Hải, là một người tàn tật và nghèo, vậy nếu anh ấy sợ vợ thì như thế nào?! Hơn nữa, vợ anh ấy thật tuyệt làm sao! Đối xử với anh cũng rất tốt.
Nghĩ về điều đó, thắt lưng của Trần Đại Hải thẳng lên rất nhiều. Khi trở về làng, anh ta phải nói một cách tự tin như vậy với những người đàn ông và phụ nữ đã chế nhạo anh ta!
“Kiều Kiều, chị thật sự không thể nhận lấy nhiều tiền từ em như vậy.
” Diệp Chiêu Đệ không thể không mềm giọng nói.
Sau khi Diệp Kiều chắc chắn rằng phong bao lì xì màu đỏ đã được nhét vô trong cái nôi, cô mới buông tay ra, vẫn cầm tay chị cô với một nụ cười.
“Chị ơi, em đã nói đó là tấm lòng chứ không phải tiền. Nào, lại đây, để em xem cháu trai nhỏ của em nào. Nó là trai hay gái?”
Vừa nói, cô vừa nhìn đứa bé trong nôi.
Diệp Chiêu Đệ cũng điều chỉnh động tác của mình, để lộ khuôn mặt của đứa bé bên trong: “Là con trai.
”
Diệp Kiều nhìn thấy rõ hình dáng của đứa bé, sắc mặt hơi thay đổi. Vì sao môi của thằng bé lại bị tím tái đến như vậy? !
Thảo nào chị cô về nhà mẹ đẻ, hình như là vì đứa bé bị bệnh.
Diệp Kiều không phải là bác sĩ nhưng cô chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, lấy mu bàn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu mình, nhiệt độ vẫn bình thường.
“Thằng bé là bị làm sao vậy chị?”
Diệp Chiêu Đệ gượng cười nói: “Bác sĩ nói có thể là do trái tim thằng bé phát triển không được đầy đủ.
”
“Chị đã đưa thằng bé đến bệnh viện để khám chưa?”
“Còn chưa, chị định ngày mai đưa thằng bé đến đó.
”
Diệp Kiều khẽ gật đầu: “Được, ngày mai em sẽ cùng đi với chị”
Bệnh tim bẩm sinh có thể chữa được, độ tuổi phẫu thuật tốt nhất là từ ba đến sáu tuổi.
“Thằng bé được bao nhiêu tuổi rồi?”
“Một tuổi rưỡi.
” Đứa bé trong lòng cô nhúc nhích ngủ không ngon, Diệp Chiêu Đệ vội vàng lay qua lay lại thằng bé hai lần. “Lúc trước thì không sao, nhưng hai tháng trước đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng hơn, môi trở nên tím tái, khó thở. Tụi chị đã tìm gặp một bác sĩ trong làng, ông ấy nói là không có cách nào chữa khỏi. Tụi chị không thể nào hết hy vọng như vậy được.
”
Diệp Chiêu Đệ đau mắt muốn khóc.
“Chị và Đại Hải lấy nhau sáu năm, cuối cùng cũng sinh được một đứa con, sao chị có thể nỡ lòng nào để thằng bé ra đi như thế này được chứ.
”
“Chị hãy yên tâm. Bệnh tim bẩm sinh không phải là bệnh nan y. Nó có thể được chữa khỏi. Sau khi chữa khỏi, cháu trai của em sẽ không khác gì một đứa trẻ bình thường.
”
Bệnh tim bẩm sinh rất phổ biến trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh, nhưng Diệp Kiều chưa bao giờ nhìn thấy nó ngoài đời thực.
Cô chỉ nhớ rằng ở thế kỷ 21, y học Trung Quốc đã có những phương pháp điều trị can thiệp thuần thục.
Bệnh tim bẩm sinh được điều trị bằng can thiệp, hiệu quả rất tốt, nghe nói vết thương chỉ là vài vết nhỏ mà thôi.
Chỉ là không biết mức độ chăm sóc y tế vào những năm 1970 như thế nào?
Diệp Kiều định nhờ người hỏi lại sau. “Thật sao?” Diệp Chiêu Đệ tràn đầy chờ mong nhìn cô.
“Là thật.
” Diệp Kiều dùng sức gật đầu, phát hiện tay Diệp Chiêu Đệ đang ôm đứa nhỏ hơi run liền đề nghị: “Chị, chúng ta qua bên đó nói chuyện đi.
”
Mọi người đi vào ngồi bên trong phòng khách.
Diệp Kiều thấy nhà họ Diệp cũng không có nhiều ghế đẩu như vậy, nhưng may mắn thay Tiểu An thông minh, tìm được mấy thùng sơn từ nhà kho, bọn họ có thể lót các hộp các tông lên trên đó rồi có thể ngồi lên.
“Mẹ, sữa bột chúng con mang tới đâu rồi? Mẹ hãy lấy ra pha vài cốc sữa đi.
”
Lâm Uyển trừng mắt nhìn Diệp Kiều đang nói: “Sữa bột sao có thể dùng lãng phí đến như vậy chứ?”
Diệp Kiều không nói nên lời: “Chúng con mang theo ba lon, bây giờ cho An An và Châu Châu uống thì có vấn đề gì chứ?”
Ngay từ đầu cô đã mua tất cả những lon sữa bột đó đều mua dành cho Châu Châu! Chỉ cần dành một lon để lại cho Lâm Uyển mà thôi.
“Hai cô bé này thì uống sữa để làm gì chứ?” Lâm Uyển bất mãn càu nhàu.
Diệp Kiều đứng dậy: “Được, mẹ đừng động tay động chân làm gì cả, để con đi pha sữa bột vậy.
”
Nói xong, cô đi về phía phòng của Lâm Uyển.
Sau khi vào nhà họ Diệp, ký ức của Diệp Kiều khi ở trong căn nhà này lại quay trở về.
Là một người đã sống ở đây hơn mười năm, cô biết những thứ của Lâm Uyển cất giấu ở đâu! Với lại đây đều là sữa của Châu Châu, chỉ là dành ra một lon sữa bột để đưa cho Lâm Uyển mà thôi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!