Nhìn thấy hành động của cô, Lâm Uyển tức giận đến mức dậm chân.
"Cái đồ phá của này!
" Nói xong bà ta từ trên ghế đẩu nhảy dựng lên, lướt qua Diệp Kiều, chạy về phía phòng của mình.
Diệp Kiều dừng lại bước chân, trao đổi ánh mắt với chị gái, cả hai không hẹn mà mỉm cười cùng lúc.
Một lúc sau, Lâm Uyển ôm theo một hộp sữa bột đi ra. Sau đó, bà ta đi vào phòng bếp lấy thêm vài chiếc bát, cẩn thận dùng thìa lấy ra nửa thìa sữa bột.
Lục Minh Châu đứng chờ sẵn bên cạnh bàn, thấy bà ngoại chỉ lấy một ít sữa bột như vậy, cô bé liền nghi hoặc chớp đôi mắt to tròn: "Bà ngoại, bố cho cháu uống sữa bột bao giờ cũng là ba thìa bột. Bà cho quá ít, uống sẽ không ngon.
”
Tay Lâm Uyển run lên một chút, cúi đầu trừng mắt với cô bé: “Sữa bột này rất quý, không thể lãng phí như vậy được.
”
"Mẹ, hay cứ để con làm cho.
”
Diệp Kiều giả vờ vươn tay về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, mẹ sẽ cho nhiều hơn một chút.
”
Vừa nói, vừa đau lòng lấy thêm một thìa sữa bột cho vào trong bát.
Bà ta sợ Diệp Kiều sẽ nói ra thêm những lời làm bà ta đau lòng hơn nữa, cho nên vội vàng đi vào phòng bếp lấy nước nóng.
Diệp Kiều nhìn cái bát, dung tích cái bát nhỏ hơn bình sữa bình thường của Châu Châu, hai thìa sữa bột cũng gần như nhau.
"Châu Châu, con đưa Tiểu An qua bên kia ngồi trước đi.
”
Diệp Kiều chỉ vào băng ghế nhỏ.
Diệp gia không có ghế dành cho trẻ nhỏ, cô không yên tâm để Châu Châu ngồi trên chiếc ghế cao như vậy, nên chỉ dùng chiếc ghế đẩu làm bàn hai bên để hai tấm ván nhỏ làm ghế.
"Vâng.
"
Hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi đợi bên chiếc ghế.
Sau khi pha xong sữa bột, Diệp Kiều liền mang ra cho hai cô bé.
Diệp An An cẩn thận uống một ngụm, mùi sữa thơm khiến cô híp mắt hưởng thụ.
Lục Minh Châu củi người giống như dâng bảo bối: "Uống ngon không?"
Diệp An An dùng sức gật đầu, giọng nói dường như mang theo hương vị sữa: “Ngon”
Thấy Lâm Uyển không chú ý, Diệp Kiều pha thêm vài bát, chia cho tất cả mọi người ở đây mỗi người mỗi bát khiến Lâm Uyển vô cùng tức giận.
Nhưng cho dù tức giận đến mức nào, Lâm Uyển cũng không đành lòng bỏ qua bát sữa trước mặt mình, bà ta bất chấp mọi thứ bưng bát lên uống từng ngụm nhỏ.
Đời này, Diệp Chiêu Đệ chưa bao giờ được uống đồ uống tốt như vậy, sau khi cô ấy đến nông thôn, ngay cả nước giếng thông thường cũng rất quý giá chứ đừng nói đến sữa bột, vào mùa khô, trưởng thôn sẽ hạn chế lượng nước mà mỗi gia đình lấy. Cho nên, cô ấy rất trân quý bát sữa này.
Bữa tối sau đó, để có thể lấy được nhiều thứ tốt hơn và cũng để kiếm thêm tiền từ con rể thứ hai, Lâm Uyển đã lấy hết số tiền tiết kiệm, thậm chí còn sang nhà hàng xóm bên cạnh để mượn thịt xông khói chiêu đãi con rể.
Diệp Kiều nháy mắt với Lục Thừa, trên môi vợ chồng bọn họ xuất hiện một nụ cười tươi nhưng lại biến mất ngay lập tức, sau đó họ không chút khách khí mà ăn uống thả ga.
Vốn dĩ, Diệp Kiều đã chuẩn bị tốt việc đối phó với Diệp Diệu Tổ nhưng không ngờ đến, bữa cơm tối đã ăn xong mà anh ta vẫn chưa quay trở về. Sau một hồi quan sát vẻ mặt của Lâm Uyển, Diệp Kiều đoán việc Diệp Diệu Tổ không trở về vào buổi tối là chuyện thường hay xảy ra.
Sau khi ăn xong, Diệp Kiều và Lục Thừa chào tạm biệt rồi quay trở về nhà.
Lục Minh Châu cũng miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Tiểu An.
Một nhà ba người ngồi trên chiếc xe Jeep quân dụng, rời khỏi đình viện.
Diệp Diệu Tổ uống không ít rượu, gương mặt ửng hồng, vừa lắc lư đi về phía khu vực nhà mình vừa ngâm nga một bài hát gì đó, trông rất vui vẻ.
Nhìn thấy đối diện có một chiếc xe chạy từ trong đình viện chạy ra, anh ta đúng ở ven đường nhìn một cái rồi hừ lạnh.
"Bây giờ loại rác rưởi gì cũng có, ngay cả xe quân sự cũng dám lái đi khoe khoang!
"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy chua xót, bao giờ anh ta mới được như vậy nhỉ.
"Ai da, Diệu Tổ đã trở về rồi sao?” Nhà chị Lưu ở ngoài đình viện, cửa sổ phòng bếp rộng mở, thuận tiện để chị ta có thể hóng chuyện bát quái.
Chị ta đang rửa bát, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Diệu Tổ đang đi xiêu vẹo trên đường.
"Diệu Tổ, cậu trở về cũng thật đúng lúc...
.
”
Nghe được ý tứ mỉa mai trong lời nói của chị Lưu, Diệp Diệu Tổ có chút không vui, không muốn nói chuyện với chị ta. Nhưng chị Lưu vẫn nói tiếp: “Chị hai và anh rể cậu vừa mới lái xe rời đi.
”
"Chị nói cái gì?!
" Diệp Diệu Tổ giật mình, cảm thấy lỗ tai của mình giống như bị hỏng mất rồi.
"Ai lái xe rời đi?"
"Chị hai Diệp Kiều của cậu.
”
"Xe quân dụng vừa rồi là của Diệp Kiều sao?" Diệp Diệu Tổ khiếp sợ trừng lớn mắt.
Nghĩ lại, chuyện này cũng không phải là không thể. Diệp Diệu Tổ vẫn nhớ rõ lần trước anh ta gặp Kiều Kiều ở trung tâm thương mại, trên người mặc một bộ quần áo đắt tiền, trong tay Diệp Kiều xách theo túi lớn túi nhỏ, lúc mua đồ lại rất hào phóng.
.
.
Nhưng khi Diệp Diệu Tổ đuổi theo lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Kiều đâu nữa cho nên lúc đó anh ta không dám khẳng định đó có phải là Diệp Kiều hay không.
Vì để thử Diệp Kiều, anh ta còn dùng giọng điệu một đứa em trai tốt viết cho Diệp Kiều một bức thư nhưng không được đáp lại, trải qua một đoạn thời gian, Diệp Diệu Tổ cũng quên luôn chuyện này.
Anh ta nghĩ, xuống nông thôn thì làm gì có được ngày tháng tốt đẹp chứ? Người ở nông thôn vừa bẩn vừa nghèo, hơn nữa vài năm trước Diệp Kiều từng viết thư gửi về, cô nói bản thân đã kết hôn với một người đàn ông ở trong thôn.
Lúc đó, Diệp Diệu Tổ nghĩ rằng, trong tương lai chị hai của anh ta sẽ không thể nào có được cuộc sống tốt đẹp.
Chị Lưu không nghe ra được sự kinh ngạc trong lời nói của anh ta, vì vậy gật đầu một cách tự nhiên.
"Không phải sao. Hôm này Diệp Kiều còn mang theo chồng của nó trở về. Ai da. Chồng của nó nhìn rất đẹp trai, một thân khí khái, nhìn rất giống một người quân nhân, nói không chừng còn đảm nhiệm chức vụ cao trong quân đội ấy chứ”
Nếu không, làm sao cậu ấy lại có được nhiều thứ tốt như vậy chứ?
Hẳn là cậu ấy phải giữ một vị trí cao trong quân đội. Nghe nói tiền trợ cấp của một quân nhân bình thường chỉ có mấy chục, cậu ấy ra tay hào phóng như vậy, có lẽ ước chừng một tháng phải kiếm được trăm đồng.
Nghĩ đến đây, tròng mắt chị Lưu nhanh chóng xoay chuyển: "Diệu Tổ, cậu có thể giúp dì Lưu nói với anh rể của cậu có thể giới thiệu một người quân nhân đáng tin cho chị Quyên Tử của cậu được không”?
Nếu con gái của chị ta có thể gả cho một người quân nhân có điều kiện tốt như vậy thì thật sự là quá tốt.
Hiện tại, Diệp Diệu Tổ không muốn ở lại nói chuyện cùng chị Lưu nữa, anh ta đang vội trở về nhà, nghe vậy liền gật đầu cho có lệ.
"Được, có cơ hội tôi sẽ nói.
"
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Diệu Tổ, chị Lưu phỉ nhổ: "Tên tiểu tử này không đáng tin cậy. Nhưng không sao, đợi lần sau mấy người Diệp Kiều trở lại, chị ta sẽ tự mình nói. Quyên tử nhà chị ta lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ cần tạo một cơ hội cho con bé, nhất định sẽ thành công.
”
Diệp Diệu Tổ bước vào cổng lớn, mười bậc thang chỉ cần bước ba bước đã qua, anh ta chạy về nhà gần như với tốc độ nhanh nhất đời này của anh ta.
Lúc này, Lâm Uyển đã ngủ say.
Diệp Chiêu Đệ cùng con trai và Tiểu An ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng chứa đồ, chồng của cô ấy, Trần Đại Hải quấn quần áo nằm trên "chiếc giường" làm bằng ghế đẩu trong phòng khách.
Để có thể ở trong ngôi nhà này cho đến khi con trai chữa bệnh xong, Diệp Chiêu Đệ hoàn toàn không dám động vào đồ của em trai mình, vì vậy cô ấy chỉ có thể để chồng mình chịu ấm ức như vậy mà thôi.
Diệp Diệu Tổ sốt ruột cho nên không để ý trong phòng khách còn có người, anh ta trực tiếp chạy đến trước cửa phòng Lâm Uyển.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!