Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,534
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Diệp Chiêu Đệ bị mẹ kéo như vậy khiến cô cảm thấy thật khó xử, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng gật đầu.

“Được, được, được, mẹ đừng vội. Chờ Đại Hải trở về, con sẽ kêu anh ấy đi một chuyến.

Vì muốn chữa bệnh cho cục cưng, Diệp Chiêu Đệ và Trần Đại Hải chỉ có thể ở nhờ nhà họ Diệp trước.

Lâm Uyển giơ hai tay hai chân đồng ý, lý do cũng giống như Diệp An An, từ sau khi bọn họ vào nhà họ Diệp, Diệp Diệu Tổ không bao giờ dám đánh Lâm Uyển nữa.

Cho nên, mặc dù Diệp Diệu Tổ lẩm bẩm lầm bầm vài câu, Lâm Uyển vẫn kiên trì, nhất quyết để con gái lớn và con rể vào trong nhà ở.

Tạm thời ổn định ở thành phố Bắc Hà, nhưng Trần Đại Hải không phải là người có thể yên tâm chờ chết, cho nên mỗi ngày anh đều ra bên ngoài làm những công việc lặt vặt.

Anh ấy không có bằng cấp, cũng không biết được mấy chữ, nên hiện tại cũng chỉ có thể tìm một chút công việc phụ khuân vác hàng hóa tạm thời.

Nhưng anh ấy chịu khó ra sức làm, lại là người thành thật, có năng lực, một ngày cũng có thể kiếm được vài đồng tiền.

Nhưng sáng sớm phải rời nhà, đến trời tối mới có thể về nhà, rất là vất vå.

Lâm Uyển nghe vậy, cũng buông lỏng tay đang lôi kéo cô ấy ra: “Được, chờ Đại Hải trở về con nhất định phải nói với nó!

Diệp Chiêu Đệ nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.

“Vẫn là con có lương tâm hơn, không giống cái con nhỏ Diệp Kiều chết tiệt kia! Thấy chết mà không cứu!

” Lâm Uyển nghĩ đến việc này liền hận đến thấu xương.

“Con đã làm gì mẹ mà mẹ lại nói con không có lương tâm vậy?”

Diệp Kiều mới vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy những lời này của Lâm Uyển, chân mày hơi nhíu lại.

“A Thừa vừa nhận được tin tức liền báo cho con biết, con đã chạy ngay đến đây không ngừng nghỉ. Vậy mà mẹ còn oán trách con nữa sao?”

Lục Thừa ở phía sau cũng theo cô đi vào, gương mặt lạnh lùng. Phía sau nữa là Trần Đại Hải vẻ mặt xấu hổ. Vừa đúng lúc bây giờ là thời gian Trần Đại Hải về nhà, anh ấy bị Lục Thừa kéo lại nói hai câu, Diệp Kiều đã cầm chìa khóa đi đến phía trước mở cửa.

Trên mặt Lâm Uyển xẹt qua một tia xấu hổ, sau đó liền biến mất, bà ta hùng hổ nói: “Nếu mày thật sự có lương tâm thì nên cứu em trai của mày ra.

Diệp Kiều đi vào phòng trong, hừ lạnh ra tiếng: “Mẹ, mẹ cho rằng con là ai? Diệp Diệu Tổ đã làm việc phạm pháp, con có năng lực gì mà vớt nó ra được đây?! Mẹ nghĩ còn là thần tiên sao?!

Hừ, cái loại người xấu xa như Diệp Diệu Tổ này, tôi không nhân cơ hội dẫm hắn một chân thì đã là rất nhân từ rồi.

“Mày có tiền mà!

” Lâm Uyển trả lời giống như đây chính là chuyện đương nhiên phải làm, đôi mắt bà ta đã dừng ở trên người Lục Thừa, bà ta tiến lên vài bước, giữ chặt cánh tay Lục Thừa, tha thiết dò hỏi: “A Thừa ơi, con có thể đi tạo quan hệ một chút hay không? Bao nhiêu tiền không quan trọng, đem Diệu Tổ ra trước rồi nói!

Diệp Kiều nhíu mày: “Mẹ! Mẹ đừng có làm chuyện kỳ cục như vậy!

Nếu không phải lo lắng vợ chồng Diệp Chiêu Đệ bị làm khó dễ, Diệp Kiều căn bản không muốn đi một chuyến này. So với Diệp Kiều nóng giận thì Lục Thừa lại bình tĩnh hơn nhiều, anh cúi đầu nhìn về phía Lâm Uyển.

“Mẹ, thật ra con cũng đã nói vài lời giúp Diệu Tổ. Nhưng công an nói với con, số tiền phạm tội của em trai quá lớn, hơn cậu ấy có liên hệ chặt chẽ với một số người trong băng đảng. Con thực sự không thể giúp em trai thoát tội được.

” Nói tới đây, Lục Thừa cũng cảm thấy có chút không thể nói nổi.

Cái người tên Diệp Diệu Tổ này lá gan cũng thật đúng là rất lớn, vốn dĩ Lục Thừa cho rằng hắn cũng chỉ tham dự đánh bạc, bị người khác lừa.

Sau đó mới biết được, Diệp Diệu Tổ đã thua hết tiền vào ngày đầu tiên bước vào hang ổ ngầm, sau đó, hắn bắt đầu lập mưu lừa tiền của người khác cùng với những người anh em tốt của mình, muốn lấy lại vốn và thậm chí kiếm được nhiều tiền hơn.

Hắn đã hoàn toàn dính vào, lúc này làm thế nào cũng không nói rõ được.

Lâm Uyển không thể tin được: “Tại sao lại như vậy? Diệu Tổ trong nhà của chúng ta vẫn còn nhỏ như vậy mà, nó không thể nào làm những chuyện đó được, chắc chắn là nó bị người khác lừa rồi.

Còn nhỏ như vậy?! Con gái của hắn cũng đã có thể đi mua nước tương rồi kìa!

Diệp Kiều châm chọc trong lòng.

“Công an người ta đã điều tra rõ ràng rồi. Mẹ, mẹ nên soạn sẵn đồ dùng cá nhân của em trai cho tốt đi. Qua mấy ngày nữa, con sẽ tìm một cơ hội cho hai người gặp mặt, mẹ đem quần áo và đồ ăn đưa cho em một chút.

Lâm Uyển vừa nghe còn có thể được như vậy, lập tức im lặng lại: “Đúng đúng đúng, mẹ sẽ đưa đồ vào cho Diệu Tổ trước. Bỏ rơi nó như vậy, nó ở trong trại tạm giam sao có thể chịu được cơ chứ.

Thấy bà ta vọt vào phòng Diệp Diệu Tổ, những người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Chiêu Đệ tiến đến bên cạnh Diệp Kiều, hạ giọng nói nhỏ: “Kiều Kiều, lần này thật sự em trai phải ngồi tù sao?”

“Ừm, hẳn là nó trốn không thoát.

” Trong lúc nhất thời, cảm xúc Diệp Chiêu Đệ phức tạp, cô ấy không thích em trai, nhưng từ trước đến nay không có nghĩ tới hắn ta sẽ tham dự tổ chức ngầm làm trái pháp luật dẫn đến phạm tội.

Diệp Kiều sợ cô ấy buồn nên đã nói nhiều lời hơn một chút: “Chị, chị có biết nửa tháng nay em trai đã lấy bao nhiêu tiền từ A Thừa không?”

Diệp Chiêu Đệ hỏi: “Bao nhiêu vậy?”

“5000 nhân dân tệ.

“Cái gì?!

” Diệp Chiêu Đệ sợ tới mức nói lớn tiếng, đôi mắt mở ta hết cỡ trong nháy mắt. “Nó nó nó, nó lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì chứ?”

“Còn có thể làm gì chứ? Cầm đi đánh bạc đấy!

” Diệp Kiều hừ một tiếng, cố ý trừng mắt nhìn Lục Thừa.

“Cũng là do A Thừa ngốc, nghe nó nói cái gì mà lúc trước trong nhà vì nuôi hai chúng ta đi học nên đã thiếu rất nhiều tiền, bây giờ chúng ta đã kiếm được tiền nên phải nhanh chóng trả lại.

“Sao nó có thể nói như vậy...

.

.

.

.

” Diệp Chiêu Đệ giật giật môi, vành mắt cũng đỏ lên. “Hai chúng ta đi học căn bản không tốn tiền gì hết.

Hai chị em các cô học rất giỏi, năm nào cũng được giấy khen, bình thường thì tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, giúp bạn học chép bài cũng kiếm được một khoản tiền, đủ để mua bút mực hàng ngày. Nhưng thời điểm Diệp Diệu Tổ đi học đã sử dụng rất nhiều tiền, mỗi ngày đều phải lấy tiền tiêu vặt từ trong tay Lâm Uyển.

“Em vừa nghe liền biết nó đang lừa A Thừa. Vậy mà A Thừa còn tin. Sau khi về nhà em đã mắng A Thừa một trận, vốn dĩ muốn anh ấy đi lấy tiền lại, không ngờ nó đã bị bắt trước một bước. Hơn nữa, không những nó tham dự đánh bạc, mà nó còn chủ động tổ chức lập mưu lừa tiền những người khác Diệp Kiều từ từ kể ra, đem những tin tức mình biết được nói ra hết.

Sau khi nghe xong, Diệp Chiêu Đệ và Trần Đại Hải không biết phải nói sao, chỉ cảm thấy người em trai này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào. Lá gan hắn ta cũng quá lớn, dám tham gia lừa gạt.

“Dù sao nó ở ngoài cũng không làm được chuyện gì đứng đắn, chi bằng để cho nó ở trong tù mấy năm, tiếp thu cải tạo còn tốt hơn. Không chừng vài năm sau, lúc nó ra tù có thể hiểu chuyện hơn thì sao.

Diệp Kiều an ủi chị mình, nhìn An An ngoan ngoãn lột vỏ đậu, cô cũng kéo băng ghế nhỏ đến ngồi xuống hỗ trợ.

Diệp Chiêu Đệ thở dài: “Hy vọng như thế đi.

“Chờ nó vào tù, sau khi chúng ta đi thủ đô cũng có thể yên tâm một chút.

Diệp Chiêu Đệ bật cười: “Kiều Kiều, em thật sự cảm thấy chúng ta đều có thể đi thủ đô sao hả? Chính chị cũng không có lòng tin vào bản thân mình nữa.

“Ha, chị nè, chỉ với thành tích trước kia của chị, Thanh Đại hay Bắc Đại chỉ tốn một giây không phải sao?!

Diệp Kiều vừa bóc vỏ đậu lăng trắng, vừa mỉm cười ngửa đầu nhìn về phía Diệp Chiêu Đệ.

“Mấy ngày nay chị đã xem lại sách đến đâu rồi?”

Diệp Chiêu Đệ gương mặt dịu dàng: “Chị đã xem xong rồi.

Sau khi cô ấy gả cho Trần Đại Hải, suy nghĩ duy nhất của cô ấy chính là những bài khoá mà cô đã đọc trước đây. Chỉ cần có thời gian, Diệp Chiêu Đệ sẽ lấy sách cũ ra đọc. Cuộc sống ở nông thôn không có trò giải trí, đọc sách là điều duy nhất cô ấy có thể làm và rất sẵn lòng làm việc ấy.

Cho nên, tuy rằng mấy năm nay Diệp Chiêu Đệ không đi học nhưng đối với kiến thức mà mình đã học qua trước kia lại không bị quên đi.

Mấy ngày nay thấy Diệp Kiều đưa tới nguyên bộ sách giáo khoa, ký ức của cô ấy liền giống như sống lại, tất cả mọi kiến thức đều khắc ở trong đầu.

Diệp Kiều giơ ngón tay cái lên với cô ấy, khen ngợi chị mình một cách thật lòng: “Chị thật là lợi hại! Em cũng xem xong rồi, nhưng có một chút vấn đề em không hiểu lắm, em có thể hỏi chị được không?”

“Chắc chắn là được rồi!

” Diệp Chiêu Đệ nở nụ cười, cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể giúp được cho em gái một chút gì đó rồi.