Vì đứa con trai yêu quý của mình, Lâm Uyển thực sự đã sử dụng 120 điểm sức mạnh. Tay Diệp Kiều đang thoăn thoắt bóc vỏ đậu cô ve trắng, sau khi bóc xong, cô đang nhặt vỏ đã được bóc vỏ thì Lâm Uyển mang theo một túi hành lý lớn đi ra.
“Kiều Kiều, khi nào chúng ta có thể đi gặp Diệp Tổ?” Lâm Uyển chỉ có thể cúi mặt khi bà ta muốn nhờ cô giúp đỡ, bà ta cười nịnh nọt với Diệp Kiều.
Diệp Kiều liếc nhìn bà ta, cầm cái rổ nhỏ lên, đong đếm lượng đậu cô ve trắng trong đó, cảm thấy đủ để chiên một bát nên đứng thẳng dậy.
“Mẹ ơi, hôm nay chúng con đã đến thăm em ấy một lần rồi, trong thời gian ngắn lại đến thăm nữa thì không tốt lắm hay là hãy đợi vài ngày nữa đi.
”
Hiện tại với sự làm việc năng suất của cảnh sát, bản án của Diệp Diệu Tổ sẽ được công bố trong một vài ngày sau đó. Khi đó, dù Lâm Uyển có quậy phá thế nào thì cũng sẽ không thể thay đổi kết quả.
Nói xong, Diệp Kiều nhìn chị gái của mình: “Chị, giao cục cưng cho anh rể đi. Chúng ta vào bếp nấu cơm đi.
”
“Được.
”
Lâm Uyển cũng muốn đi theo, nhân cơ hội để nói điều gì đó tốt đẹp nhưng lại bị Diệp Kiều trực tiếp ngăn lại, từ chối.
“Mẹ, không phải mẹ không biết phòng bếp của chúng ta nhỏ đến như thế nào chứ, mẹ cũng đừng chen vào, hôm nay để chị em con nấu cơm cho mẹ là được rồi, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi.
”
Diệp Kiều nói rất hay, nhưng thực ra cô không muốn nghe những lời vô nghĩa của Lâm Uyển.
Đậu cô ve trắng ăn ngon, mềm và có mùi thơm đặc trưng của đậu. Diệp Kiều cắt ớt xanh thành miếng nhỏ và băm nhỏ một ít thịt nạc.
Sau khi xào săn thịt nạc, cho đậu trắng vào, rắc chút muối, đợi đậu trắng chuyển màu thì cho ớt xanh, ớt đỏ vào xào chung.
Vài phút sau, món thịt băm xào đậu cô ve trắng đã được nấu xong cho ra dĩa. Diệp Chiêu Đệ đã bị sốc đến mức há hốc mồm khi nhìn thấy kỹ thuật nấu ăn gọn gàng của em gái mình.
“Kiều Kiều, em học nấu ăn ở đâu vậy?”
Món ăn này thơm quá!
Diệp Kiều cười đẩy đĩa thức ăn qua, lấy ra một đôi đũa sạch sẽ đưa cho cô: “Chị, chị ăn thử trước đi.
”
Diệp Chiêu Đệ vốn muốn từ chối nhưng ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được muốn ăn thử liền lấy đũa gắp một hạt đậu trên dĩa cho vào trong miệng.
Vị cay cay ngay lập tức tràn ngập miệng, khi răng trên và dưới chạm nhẹ vào nhau, những hạt đậu cô ve trắng chiên sẽ vỡ ra, tiết ra một mùi thơm đặc trưng.
Mắt cô lập tức sáng lên, quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều, không chút do dự giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm!
”
Diệp Kiều cười híp mắt, nhìn thấy biểu cảm hài lòng của thực khách và cũng bởi vì nguyên nhân này, cô sẽ cảm thấy siêu hạnh phúc.
“Đợi lát nữa em sẽ lại làm cho chị một tô bún thịt, còn ngon hơn món này.
”
Vừa vào bếp, cô đã thấy thịt trên thớt, đúng lúc cả nhà đều tập trung đầy đủ, cùng nhau mở tiệc ăn mừng tổ chức một bữa ăn thật ngon,
Ăn mừng cái gì sao?
Tất nhiên là để chúc mừng Diệp Diệu Tổ đã bị bắt rồi, ha ha.
Trong bếp, hai chị em đang tất bật nấu nướng, phòng khách mấy người cũng không nhàn rỗi.
Diệp An An nhìn thấy “ba” liền muốn lại gần, nhưng có Lục Minh Châu ở bên cạnh, cho nên cô không bao giờ dám nói gì với Lục Thừa.
Bây giờ, không có Lục Minh Châu, Diệp An An không thể kiềm chế bản thân mà tiến tới gần.
Cô bé dời chiếc ghế dài nhỏ và ngồi vào bên cạnh chân của Lục Thừa.
Bộ dáng thận trọng của cô bé khiến Lục Thừa ngừng lại việc nói chuyện với anh rể, quay đầu nhìn sang.
“Tiểu An có muốn ăn cam không?”
Vừa rồi khi bọn họ đến đây đã mua rất nhiều trái cây, bây giờ chỉ cần đưa cho cô bé là được.
Lục Thừa sợ Diệp An An không dám lấy trái cây nên đưa tay lấy cho cô bé một quả cam.
Diệp An An ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên một vòng cung nhỏ, đôi mắt trong veo sáng ngời: “Cám ơn bác nhỏ.
”
Mặc dù không gọi được ba nữa, nhưng cũng có một từ “ba” trong từ bác, Diệp An An cũng vui mừng kêu thành tiếng.
“Không có gì.
”
Nhìn vẻ đáng yêu của cô bé, Lục Thừa thấy thương cho hoàn cảnh của cô bé ở nhà họ Diệp, đưa tay lên xoa đầu cô bé.
Diệp An An cầm cam bằng cả hai tay, cúi đầu, bắt đầu gọt vỏ một cách nghiêm túc.
Lục Thừa tiếp tục quay đầu đi, nói chuyện với Trần Đại Hải về chủ đề trước đó.
“Anh rể, hãy suy nghĩ kỹ những gì em vừa mới nói. Cứ coi như anh giúp em đi. Anh cũng biết gần đây những chiếc tivi do chúng em sản xuất đã lần lượt rời khỏi nhà máy. Nhưng người kiểm tra chất lượng sản phẩm bên em vẫn chưa tìm đủ người. Nếu anh có thể đến giúp em, phía em sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
”
Trần Đại Hải ôm lấy con với ánh mắt phức tạp.
“Em rể, anh chưa từng làm người giám định chất lượng, cũng không biết mấy chữ...
. Anh biết em muốn giúp anh một tay, nhưng anh thực sự sợ làm hỏng những thứ mà em đã giao phó cho anh.
”
Người kiểm tra chất lượng, điều rất quan trọng là bạn có hiểu biết với đồ đó.
Trần Đại Hải không có tự tin. “Cũng không khó lắm.
” Lục Thừa cười cười, tiếp tục ôn nhu thuyết phục. “Chúng em có đầy đủ quy trình kiểm định chất lượng, anh chỉ cần phụ trách một cái, huấn luyện tại công ty cũng chỉ cần có hai ngày thôi, không cần đứng lâu, em tin tưởng anh, anh sẽ làm tốt công việc này.
”
Trần Đại Hải vẫn là lắc đầu nói: “Anh không thể trì hoãn công việc của em được.
.
.
”
“Ôi, anh rể.
” Thấy mình thuyết phục đã lâu mà anh rể vẫn thờ ơ từ chối nên anh đành đưa ra con át chủ bài cuối cùng.
“Kỳ thực kiểm tra chất lượng sản phẩm không phải trọng điểm, quan trọng là em cần bố trí người của mình ở điểm mấu chốt cuối cùng, ngoại trừ anh ra, em thật sự không nghĩ ra ai khác. Bố mẹ em đều làm nông ở quê, không muốn lên thành phố chút nào, những người thân khác trong nhà đều có việc riêng. Anh rể, anh cũng đang tìm việc, cho nên em nghĩ, thay vì anh ra ngoài kiếm tạm chút đồng lương, anh có thể đến nhà máy của em giúp em.
Lâm Uyển ngồi bên cạnh nghe hai anh con rể thủ thỉ với nhau, thấy con rễ lớn mãi chẳng đồng ý, bà ta không kìm được miệng: "A Thành, nó không muốn đi. Tại sao con không để mẹ đi? Mẹ có thể giúp con! "
Lục Thừa: Thật là không nói nên lời.
Vốn dĩ Trần Đại Hải bị anh làm cho động lòng, nhưng Lâm Uyển xen vào nên đã thu lại.
“Đúng vậy, A Thừa, con có thể để cho mẹ đi làm việc đó hay không?”
Lâm Uyển nhân cơ hội đi tới, cười nói: “A Thừa, mẹ không yêu cầu nhiều tiền lương, chỉ cần con cho mẹ một trăm tệ một tháng là được!
”
Nụ cười trên khóe miệng Lục Thừa thoáng chốc cứng lại: “Mẹ, công việc này con rất khó. Một khi họ vào khu vực nhà máy, mẹ không thể ra ngoài trong vòng nửa tháng. Mẹ có chắc về điều này hay không?”
Lâm Uyển quay đầu lại nhìn túi hành lý vừa thu dọn xong, nhưng bà ta vẫn không muốn bỏ cuộc: “Đợi mẹ giao đồ cho Diệu Tổ rồi hãy đi làm ở chỗ của con được không?”
“Không, mẹ. Công tác kiểm định chất lượng không thể trì hoãn được nữa, sáng mai toàn bộ nhân sự phải có mặt.
”
Lục Thừa tiếc nuối lắc đầu: “Nếu như anh rể không đồng ý, em cũng chỉ có thể tìm người khác. Anh rể đừng vội từ chối, anh hãy suy nghĩ thêm đi, trong ngày hôm nay trả lời em cũng được.
”
Trần Đại Hải suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Được, anh sẽ bàn bạc với Chiêu Đệ sau.
”
Trần Đại Hải đã rất xúc động. Khi nghĩ rằng mình không thể làm việc với tư cách là thanh tra chất lượng tại Nhà máy Thiết bị Điện Thừa Phong, anh ấy đã vô cùng thất vọng.
Lâm Uyển vẫn không muốn từ bỏ. Bà ta lại nghĩ ra một ý tưởng khác.
“A Thừa, con có thể tìm một công việc cho mẹ trong nhà máy của con không? Là giám đốc nhà máy, con cũng có quyền hạn này mà phải không?”
Làm công nhân hay đi nhặt rác? Cũng thật sự là cũng không cần tuyển.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!