Ngày hôm sau, Diệp Kiều và Lục Thừa thức dậy vừa lúc rạng sáng, đến buổi chợ phiên trên trận.
Thị trấn Đại Hà có một phiên chợ vào mỗi ngày mùng một và mười lăm hàng tháng, những người dân làng gần đó sẽ đem rau và trái cây của họ đến đây bán, cũng như nhiều đồ thủ công mỹ nghệ khác nhau.
Lục Thừa đến đây bằng một chiếc xe ba bánh, vì vậy anh có thể chạy xe về là được. Diệp Kiều nhân cơ hội mua rất nhiều thịt, những thứ như thịt bò và thịt heo thì ở chợ đều có.
Sau khi trở về nhà, cô bắt đầu làm đủ loại món ăn ngon.
Cả ngày hôm nay nhà họ Lục đều tỏa mùi thơm, khiến cho trẻ con trong bán kính mấy trăm mét gần đó thèm đến nỗi khóc đòi ăn mãi.
Bạn nhỏ Châu Châu cũng vui vẻ như được ăn Tết, tay trái cầm một miếng cánh gà, tay phải một miếng thịt bò khô, ăn ngon lành.
Diệp Kiều mỉm cười sờ đầu nhỏ của cô bé, đưa cho bé một cái giỏ tre: “Con mang ra cho các bạn con cùng ăn đi.
”
“Vâng ạ!
” Châu Châu vừa nhảy chân sáo vừa vác rổ chạy ra ngoài cổng sân, ngoài cổng đã có rất nhiều bạn nhỏ đang ngẩng cổ chờ đợi, thấy bé ra tới, cả đám vui mừng vây xung quanh bé.
“Châu Châu, có phải mẹ của bạn lại nấu cho bạn ăn một món gì đó ngon nữa phải không?”
“Mình thấy thơm quá đi!
”
“Bụng của mình cũng đói lắm rồi!
”
Châu Châu cười híp mắt.
Cô bé rất nổi tiếng trong thôn này, cũng rất được hoan nghênh, bởi vì cô bé trông rất dễ thương, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, điều quan trọng nhất là trong túi cô bé luôn có vô số kẹo và đồ ăn vặt khác, các bạn nhỏ đều siêu siêu thích chơi với cô bé.
Châu Châu hào phóng đẩy cái rổ nhỏ qua: “Mẹ mình đã làm khô bò cho mình nè! Có chút cay á, mọi người hãy ăn từ từ nha.
”
“Được!
” Các bạn nhỏ mỗi người xé một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng. Hàm răng sữa của chúng khẽ cắn miếng thịt bò khô còn nóng hổi, dễ dàng xé ra, mùi mằn mặn thoang thoảng kèm theo vị cay nhẹ kích thích miệng chúng chảy nước miếng ròng ròng.
“Ngon quá! Ngon quá đi!
”
“Châu Châu, mẹ của bạn lợi hại quá!
”
“Đúng vậy, dì Kiều Kiều thật lợi hại!
”
Châu Châu lại sờ soạng trong túi, đưa cho các bạn nhỏ ở đây mỗi người một viên kẹo đường.
Thịt bò khô trong giỏ nhanh chóng được mọi người ăn hết, nhưng một lúc sau, trong giỏ lại có thêm rất nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều do những đứa trẻ khác mang tới.
Họ là bạn tốt của Châu Châu, sẽ không lợi dụng cô bé, nó giống như một sự trao đổi, mặc dù không có gì đảm bảo rằng đồ ăn vặt được trao đổi có giá trị như nhau, nhưng tấm lòng của mọi người thì tương đương.
Diệp Kiều đứng ở cửa phòng bếp nhìn một hồi, phát hiện bọn nhỏ đang rất vui vẻ, cũng an tâm thoải mái quay lại phòng bếp tiếp tục.
Sau khi cả đám ăn xong thịt bò khô, Châu Châu đặt chiếc rổ lên ngưỡng cửa, cùng các bạn chơi những trò chơi nhỏ.
m thanh thường xuyên truyền đến: Mã lan nở hoa 21, 25-26, 25 bảy...
.
.
Toàn bộ các giáo viên già trong chuồng bò bên kia đã được triệu tập về, chỉ là điểm đến của họ hơi khác nhau một chút.
Đối với Lục Thừa mà nói, người quan trọng nhất chắc chắn là Hứa Thanh Viễn và Tề Tư Tuấn.
Hứa Thanh Viễn dạy Lục Thừa tất cả các kiến thức cơ khí và điện tử, còn Tề Tư Tuấn đã mở rộng tầm nhìn về kinh tế học cho Lục Thừa.
Lần này bọn họ rời đi, Lục Thừa rất vui vẻ nhưng cũng có chút miễn cưỡng. Diệp Kiều biết anh đang nghĩ gì, cô sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị thật tốt.
May mắn thay, Hứa Thanh Viễn và Tề Tư Tuấn có cùng một điểm đến là thủ đô. Bắt đầu từ thành phố Bắc Hà, mất hai ngày một đêm đi tàu đến thủ đô, trong khoảng thời gian này, họ cần ăn sáu bữa trên tàu.
Diệp Kiều định làm cho họ vài cân thịt khô với các hương vị khác nhau, chủ yếu là thịt lợn với một lượng nhỏ thịt bò. Bọn họ đã lớn tuổi, thịt bò khó tiêu hóa hơn nên có thể chuẩn bị ít hơn.
Diệp Kiều đưa tay sờ thử thịt khô, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, cô liền lấy những túi giấy thấm dầu mà cô đã chuẩn bị từ trước, cho tất cả thịt khô vào trong.
Bánh bao bên cạnh cũng đã hấp xong, Diệp Kiều cũng lấy mấy cái ra gói lại.
Bánh bao thịt hấp sẵn chỉ có thể ăn vào sáng mai, bởi vì không thể đốt lửa trên tàu, mà bánh bao lạnh ăn cũng không tốt lắm. Kế tiếp, Diệp Kiều nướng thêm 60 chiếc bánh nướng áp chảo không nhân.
Khi lên tàu xin tiếp viên nước đun sôi rồi ăn thôi, cũng không vấn đề gì. Nếu có điều kiện, cũng có thể ngâm bánh một chút, sau khi bánh mềm thì ăn cũng được.
Sau một ngày bận rộn như vậy, cuối cùng cô cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ trước tám giờ tối.
Vào buổi tối, Lục Thừa mang những thứ này đến chuồng bò ở thôn Thượng Hà.
Bầu không khí trong chuồng bò vô cùng tốt.
Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ, lưu lạc hơn mười năm, nay rốt cục có thể trở về cố hương, có một cảm giác phấn khích sau tất cả những khó khăn.
Lục Thừa đẩy cửa ra, trước tiên cười và chưa nói gì: "Thầy Hứa, thầy Tề, em mang đồ ăn tới cho mọi người ạ!
"
Hứa Thanh Viễn đang thu dọn hành lý, nghe thấy lời này, liền quay đầu nhìn sang, kinh ngạc mở to hai mắt.
“A Thừa, sao em lại đến đây? Không phải là em nói sẽ chở chúng tôi đến thành phố vào ngày mai sao? "
Lục Thừa có xe ô tô, đã hẹn trước với các giáo viên là sẽ đưa bọn họ đến nhà ga. Hành trình của bọn họ không giống nhau, Lục Thừa đã giúp mua vé, đến lúc đó Lục Thừa cũng sẽ sắp xếp đưa mọi người tới, vừa tiện lợi lại nhanh chóng.
Lục Thừa mang theo đồ đạc của mình bước vào, chiếc túi vải ngoại cỡ trên tay khiến mọi người kinh ngạc.
Tề Tư Tuấn đã hoàn toàn bình phục, vội vàng tiến tới giúp đỡ, giúp anh một tay, đặt chiếc túi vải lên trên giường đất.
“Sao em lại mang nhiều đồ đến đây như vậy?”
Lục Thừa lắc lắc tay để giảm bớt đau nhức sau đó mới cười trả lời: “Đây đều là một chút tâm ý của em và Kiều Kiều. Bên trong có bánh nướng áp chảo và thịt khô, khi các thầy lên xe lửa có thể ăn.
”
Vừa nói anh vừa mở túi vải ra. Tấm vải vừa được cởi ra thì hàng chục gói giấy dầu chen chúc bên trong rơi tứ tung.
Trên giường đất to như vậy vậy mà thực sự bị bao phủ bởi hơn một nửa túi giấy dầu.
Nhiều như vậy sao.
.
.
.
Tề Tư Tuấn mấp máy môi, ông ấy cảm thấy rất cảm động.
Tuy rằng ông ấy đã sớm đoán được Lục Thừa sẽ cho bọn họ cái gì đó, đã nhiều năm như vậy, ông ấy vốn tưởng rằng mình đã biết rất rõ tính cách của người học trò này, từ trước đến nay vẫn luôn rất cảm kích, nhưng ông ấy thật không ngờ Lục Thừa lại có thể làm được điều này.
Nhiều đồ như vậy, đoán chừng hai vợ chồng bọn họ đã làm trong một thời gian dài.
“Bánh nướng áp chảo và thịt khô, các thầy mỗi người một gói. Bánh bao thì mỗi người hai cái.
”
Lục Thừa nhanh chóng chia các túi giấy dầu cho từng người một, mỗi người có ba túi giấy dầu lớn nhỏ khác nhau.
Để thuận tiện cho việc phân chia, Diệp Kiều đã đánh dấu các nhãn hiệu khác nhau trên bao bì, Lục Thừa chỉ cần liếc qua là biết trong túi chính là thịt khô hay là bánh nướng áp chảo.
“Các thầy tới lấy đi ạ!
” Thấy mọi người đều đứng yên, Lục Thừa ngẩng đầu lên thúc giục mọi người một tiếng.
Tề Tư Tuấn lau đôi mắt ướt nhòe của mình, chỉnh lại kính trên sống mũi cho thẳng hơn, nhìn quanh các ông già trong nhà, cũng cười hùa theo Lục Thừa
“Mọi người còn nhìn cái gì nữa? Nhanh đến đây lấy đi nào. A Thừa và Kiều Kiều đã chuẩn bị cho chúng ta, chúng ta cũng đừng có làm cao nữa!
”
“Được, được, tốt lắm.
”
“Cảm ơn A Thừa.
”
“Mấy năm nay đã làm phiền em rồi, A Thừa.
”
Có Tề Tư Tuấn hỗ trợ hét to, những người khác lúc này mới đi tới, những người này đều cảm động, giơ tay vỗ lên vai Lục Thừa.
“Đây là thông tin liên lạc của em, nếu sau này có việc thì lúc nào cũng có thể viết thư cho em a.
"
Bọn họ vốn định để lại thông tin liên lạc cho Lục Thừa, nhưng không nghĩ tới anh lại đưa ra sớm như vậy, hiện tại lại xúc động.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!