Diệp Diệu Tổ tin rằng mẹ hắn ta không thể nào nói dối hắn ta được, vì vậy hắn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và bắt đầu nghi ngờ về những điều khác.
Lâm Uyển thở dài: “Đúng vậy. Giám đốc nhà máy của điện tử Thừa Phong đã không còn là anh rể của con nữa, cậu ấy đã tìm kiếm công việc khác trong thời gian này rồi.
”
Diệp Diệu Tổ ngồi phịch xuống ghế: “Kết thúc rồi, mọi chuyện kết thúc thật rồi.
”
“Diệu Tổ, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con.
” Lâm Uyển cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nói. “Chị của con hứa sẽ cho mẹ 30 tệ mỗi tháng để sinh hoạt phí, mẹ sẽ chia cho con một nửa số tiền ây.
"
“Ba mươi tệ? Số tiền nhỏ như vậy thì có thể làm được gì chứ.
”
Diệp Diệu Tổ đã không thể quay lại như trong quá khứ nữa, khi hắn ta từng có mười nhân dân tệ trong tay, hắn ta đã nghĩ rằng đó là một số tiền rất lớn. Nhưng kể từ khi nhìn thấy số tiền lớn, hắn ta hoàn toàn coi thường loại tiền nhỏ này.
Sau khi ra khỏi đó, Diệp Kiều tìm một nơi vắng vẻ và tiếp tục ôn tập sách vở. Cô không phải là một bậc thầy bẩm sinh về học vấn, trước đây, điểm tốt ở trường của cô phụ thuộc vào sự chăm chỉ và kiên trì, để đạt được điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học này, cô gần như đã không đặt sách vở xuống.
Sau nửa giờ chờ đợi, Lâm Uyển bước ra, cúi đầu không ngừng lau nước mắt.
“Kiều Kiều, chúng ta đi thôi.
”
“Vâng.
” Diệp Kiều đi theo bà ấy và rời đi.
“Kiều Kiều, con và A Thừa có thể cho mẹ thêm 20 tệ để sinh hoạt phí trong tương lai hay không?”
Diệp Kiều đang mở chiếc ô mà cô mang theo khi nghe thấy những lời của Lâm Uyển.
Lúc này, cô còn tưởng mình bị ảo giác: “Mẹ, A Thành không có việc làm nữa. Ba mươi tệ là hạn mức tối đa chúng con có thể cho mẹ…”
Lâm Uyển xấu hổ cúi đầu: “Mẹ biết, nhưng em trai con đang ở trong nhà tù, còn phải sống trong đó nữa.
”
“Hả.
” Diệp Kiều không nhịn được cười nói: “Mẹ ơi, em con bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ không phải là muốn con nuôi nó tiếp nữa chứ? Con không có nghĩa vụ phải nuôi nó nữa.
”
Nếu không phải cô xuyên vào trong sách, Diệp Diệu Tổ mỗi ngày vẫn sẽ đối xử ngược đãi với con gái của cô! Khi hắn ra tay đánh một đứa bé hai ba tuổi, hắn có chút nào mềm lòng không?
Nghĩ đến hình ảnh trong cuốn sách về việc Châu Châu đang nằm trên sàn nhà người đầy vết thương chảy máu, Diệp Kiều nắm chặt tay cầm của chiếc ô.
“Mẹ, nếu mẹ nói thêm vài câu nữa, con sẽ không đưa tiền sinh hoạt phí cho mẹ nữa! Theo luật, con không phải thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng cho mẹ cho đến khi mẹ tròn sáu mươi tuổi.
”
Sắc mặt Lâm Uyển tái nhợt, bà ta sinh ra Diệp Chiêu Đệ mới hai mươi tuổi, hai mươi bốn tuổi khi sinh ra Diệp Kiều và Diệp Kiều năm nay mới có hai mươi ba tuổi mà thôi.
Nếu đúng là tiền cấp dưỡng được trả ở tuổi sáu mươi thì Lâm Uyển vẫn cần đợi 13 năm nữa.
Điều này khiến Lâm Uyển trở nên sợ hãi: “Không không không không, Diệu Tổ không cần con phải hỗ trợ gì cả, mẹ cũng không phải người ích kỷ như vậy...
. Con cùng với A Thừa kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
.
.
”
Diệp Kiều gật đầu hơi: “Mẹ biết được vậy là tốt rồi.
”
Sau khi đưa Lâm Uyển về nhà, Diệp Kiều bắt xe trở lại thôn Hạ Hà. Ngồi trên chiếc xe buýt bốc mùi hôi thối, Diệp Kiều quyết định sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô phải dành thời gian để thi bằng lái xe. Sau này cũng sẽ mua cho mình một chiếc ô tô để đi, cũng tiện, không phải chịu đủ thứ mùi chua trên xe buýt nữa.
“Mẹ ơi!
”
Ngay khi Diệp Kiều bước vào nhà, con gái của cô đã lao tới.
“Châu Châu.
” Diệp Kiều cúi đầu chạm vào khuôn mặt dịu dàng của con gái mình, sự phiền muộn tích tụ trong lòng vì Lâm Uyển và Diệp Diệu Tổ gây ra trước đó đã tiêu tan ngay lập tức.
Cô cười cúi đầu: “Sao mặt Châu Châu lại đỏ như vậy?”
Lục Minh Châu lấy bàn tay nhỏ xoa xoa khuôn mặt đầy đặn của cô bé, cười rất vui vẻ.
“Bà nội đã nấu cho chúng ta món thịt lợn cốt lết chiên giòn! Châu Châu đã ăn rất nhiều!
”
“Thật vậy sao? Hahaha, điều đó khiến khuôn mặt nhỏ của Châu Châu của chúng ta tròn ra thêm đấy.
”
Diệp Kiều cúi xuống ôm lấy cô bé.
Lục Minh Châu nép vào lòng cô, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Không phải đâu, Châu Châu không có tròn.
”
“Được, được, được. Châu Châu là cô bé xinh nhất!
” Diệp Kiều nhìn cô bé làm nũng, cô nhịn không được cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. “Hôm nay mẹ mua cho con kẹo mạch nha đấy.
”
“Kẹo mạch nha là gì ạ?”
“Đây là loại kẹo mới nhất, rất dẻo.
”
Khi Diệp Kiều đi ra ngoài, cô luôn muốn mang về thứ gì đó cho con gái, cho dù đó là đồ ăn, thức uống, đồ chơi hay quần áo.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý bù đắp nên Diệp Kiều luôn muốn con gái mình nhận được những điều tốt nhất. Ngay cả khi cô cảm thấy tiếc cho Diệp An An và có ý định sẽ mang cô bé theo khi cô có ý định rời khỏi thành phố Bắc Hà, cô sẽ không để con gái mình chịu thiệt thòi.
Diệp Kiều luôn thừa nhận rằng cô thiên vị, cô thích con gái mình hơn hẳn những đứa trẻ khác.
Trương Thúy Thúy thấy cô về, từ trong bếp thò đầu ra: “Kiều Kiều, con ăn sườn chứ? Hôm nay mẹ mua nhiều lắm.
”
“Dạ.
” Diệp Kiều vui vẻ đáp lại, ôm con gái chạy đến. Món sườn rán do Trương Thúy Thúy làm rất ngon, bây giờ nhà đã có tiền thì sao mẹ chồng cô có thể đành lòng bỏ qua món ăn này được.
Sườn heo được bọc trong một lớp bột mỏng, rắc ớt bột và tiêu, bên ngoài cháy cạnh, bên trong mềm, ăn rất ngon.
Diệp Kiều ăn vài miếng liên tiếp. Châu Châu tham lam đến mức cô bé đã ăn hai miếng, nhưng cô bé không thể ăn nhiều hơn. Bé sợ người lớn sẽ nổi giận nếu bé nhiều hơn thế, dạ dày trẻ con yếu không thể ăn quá nhiều thịt một lúc được.
Diệp Kiều bế bé quay trở lại phòng, rửa tay và mặt cho cô bé, đưa cho cô bé ba viên kẹo mach nha.
“Mẹ cho kẹo vào lọ, mỗi ngày Châu Châu chỉ có thể đến đây lấy ba viên.
”
Hũ thủy tinh màu cam đã được chất đầy đủ các loại kẹo, bao gồm kẹo trái cây, kẹo sữa, kẹo đường cũng vậy, bây giờ có một loại kẹo mạch nha khác.
Cái lọ được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, có thể với tay lấy kẹo mà không cần bước tới.
Nhưng cô bé rất nghe lời, sau khi Diệp Kiều và cô bé đặt ra quy tắc mỗi ngày ba viên, cô bé chỉ ăn ba viên mỗi ngày.
“Vâng ạ. Mỗi ngày Châu Châu chỉ ăn ba viên ạ. Chà, bây giờ có thêm một loại kẹo, Châu Châu phải nghĩ xem ngày mai nên ăn ba cái nào.
”
Lục Minh Châu nằm trên bàn cạnh giường ngủ, đôi mắt đen tròn rất giống của Diệp Kiều, linh hoạt chuyển động, thỉnh thoảng cô bé sẽ nghiêng đầu, như đang suy nghĩ. Diệp Kiều mỉm cười, lại ngồi xuống bàn, lấy cuốn sổ nhỏ ra tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Lục Thừa bước vào phòng trong một khoảng không gian yên tĩnh như vậy.
Anh lắc những giọt nước nhỏ trên người, đặt áo khoác lên giá ở cửa, sờ đầu con gái trước, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Kiều, dựa vào bàn.
Diệp Kiều đặt cuốn sách xuống, ngước nhìn anh: “Mấy người giáo sư đó thế nào rồi?”
Lục Thừa nắm chặt tay cô, cảm thấy hơi lạnh liền đặt đầu ngón tay của cô vào lòng bàn tay anh.
Ánh mắt dịu dàng nhìn xuống cô: “Hai ngày nữa anh mua vé tàu cho bọn họ.
”
“Được, vậy ngày mai em sẽ dậy sớm làm cho bọn họ món thịt bò sốt hay gì đó.
”
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp bắt đầu, các giáo viên phải quay lại trường học trước.
Hứa Thanh Viễn và những người khác đã được thông báo ngày hôm qua rằng họ có thể trở lại thành phố
Lúc đó một số cụ cao hứng lắm, nhiều cụ còn nhảy tưng tưng trong phòng.
Chuồng bò mà họ từng ở đã được Lục Thừa lấy nhiều lí do khác nhau tu sửa, bây giờ còn rất vững chắc, bên trong các loại đồ đạc tuy rằng nhìn đơn giản, nhưng đều là đồ hữu dụng.
Thêm vào đó, mấy năm nay họ ăn uống đầy đủ, da dẻ hồng hào, sức khỏe tốt.
Một thời gian trước, khi cấp trên cử người đến thăm họ, họ cảm thấy rằng họ có thể bắt đầu làm việc ngay sau khi trở lại thành phố, điều này rất thích hợp cho đợt đầu tiên quay trở lại.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!