Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,395
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Hiện nay vẫn còn chưa bắt đầu mùa đông mà cô đã nghĩ đến việc may quần áo xuân hè rồi sao?” Vẻ mặt Tôn Oánh Oánh giống như không còn gì để nói.

Diệp Kiều cười cười, nhìn về phía cô ấy: “Thời tiết ở phía nam ấm hơn nhiều so với thành phố Bắc Hà của chúng ta, anh rể cô sẽ mặc tới nó nhanh thôi.

Những thanh niên trí thức gọi Lục Thừa là anh rể, hay anh Thừa, là kêu theo mối quan hệ với Diệp Kiều.

“Cũng đúng hạ.

” Tôn Oánh Oánh nghĩ nghĩ rồi gật đầu. “Kiều Kiều, tôi thực sự hy vọng chúng ta có thể vào cùng một trường, tôi không muốn tách ra với cô đâu.

Họ đã rất hòa thuận với nhau trong nhiều năm qua, Tôn Oánh Oánh đã quen với việc làm việc dưới tay Diệp Kiều, cô ấy có thể học được nhiều thứ, kiếm được nhiều tiền, và cô ấy rất hạnh phúc.

“Tôi cũng hy vọng như vậy.

” Diệp Kiều cũng gật đầu: "Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực cố gắng nhé.

"

Diệp Kiều trải bộ quần áo vừa may lên chiếc bàn bên cạnh, cầm bàn ủi lên và bắt đầu ủi.

Vừa làm việc, vừa nói chuyện với Tôn Oánh Oánh cũng rất vui. Sau khi những thanh niên trí thức ở thôn Hạ Hà được giáo viên đón về, họ bắt đầu học tập với nghị lực tuyệt vời.

Vài bộ sách mà Diệp Kiều mua từ trạm tái chế rác thải không đủ cho họ, vì vậy nhiều người bắt đầu tìm kiếm các tài liệu ôn tập khác bằng nhiều cách khác nhau.

Tin tức về thanh niên trí thức ở thôn Hạ Hà nhanh chóng lan truyền đến một số làng lân cận, sau khi những thanh niên trí thức khác biết được điều đó, một số bắt đầu cùng họ học tập chăm chỉ, nhưng hầu hết họ đều không coi trọng điều đó.

Mười mấy năm, lúc đầu bọn họ còn hy vọng, sau lại tuyệt vọng, hiện tại đã thành quen, đã sớm không còn hiếu thắng, hoàn toàn lặng yên xuống.

Ngày trôi qua như nước.

Ngày 21 tháng 10 năm 1977, ngày ghi vào sử sách cuối cùng cũng đến!

Nhật báo Nhân dân đã thông báo về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học và tiết lộ rằng kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay sẽ được tổ chức trên toàn quốc trong một tháng.

Ngay khi tin tức được đưa ra, người dân cả nước đã rất vui mừng!

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Diệp Kiều vẫn rất vui khi tin tức về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học được đưa ra trên đài.

Đứng trong sân nhà họ Lục, cô ngước nhìn bầu trời, cảm thấy bầu trời hôm nay trong xanh vô cùng! Rất rộng mở!

Bên trong nhà máy thực phẩm thôn Hạ Hà.

Trong văn phòng của bộ phận tài chính, Tôn Oánh Oánh đang chôn vùi trong đống hồ sơ nhưng khi nghe thấy tiếng phát thanh, cô ấy đã đứng bật dậy, không để ý việc mình vừa vô tình hất đổ nghiên mực trên bàn, trên tay vẫn cầm cây bút máy mà lao ra ngoài.

Tại khu vực nhà máy, người dân từ nơi khác cũng ùa ra. Người quen và người không quen ôm nhau khóc cười, nhảy cẫng lên.

Họ vui vẻ nói chuyện, la hét và phấn khích.

"Thời gian chúng ta chờ đợi cũng đến rồi! Cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi!

"

"Thật không dễ dàng gì! Ba, mẹ, rốt cuộc con cũng có thể quay lại được rồi!

"

Một số người cảm thấy may mắn: "Một tháng nữa là thi đại học rồi! Thời gian thật gấp! May mà trước đó Kiều Kiều đã khuyên chúng ta chăm chỉ học hành.

"

"Đúng vậy, chúng ta có thời gian xem xét nhiều hơn những người khác ít nhất một tháng!

!

"

“Kiều Kiều thật tuyệt vời! Cô ấy thực sự là người lợi hại nhất trong giới trẻ có học thức của chúng ta.

"

Từ việc dẫn dắt cả thôn làm giàu, đến giờ là dự đoán việc thi đại học, khả năng của Diệp Kiều khiến tất cả phải nể phục.

Vu Văn Hiên đã quyết định từ bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc này anh là người bình tĩnh nhất trong Số những thanh niên trí thức, anh đứng trước cửa văn phòng, mỉm cười nhìn xung quanh và lớn tiếng thông báo khi mọi người đã bình tĩnh lại một chút.

“Hôm nay mọi người tan tầm về nhà sớm một chút đi.

" Anh ấy nói với một nụ cười "Bắt đầu từ ngày mai, công việc trong tay mọi người sẽ dựa theo sự sắp xếp trước đó.

Thời gian ôn tập một tháng, những ai quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học hẳn chỉ muốn một phút bẻ thành hai nửa mà dùng, Vu Văn Hiện đã chuẩn bị cho việc tuyển thêm nhân tài nên lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy.

Việc bàn giao công việc của Nhà máy Thực phẩm thôn Hạ Hà đang diễn ra một cách có trật tự.

Tháng sau, cả thôn bước vào thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Ngoài những thanh niên có học nhất định phải tham gia, những người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học còn bao gồm những học sinh năm thứ hai và năm thứ ba của trưởng trung học.

Sau khi cuộc sống thoải mái hơn, những người ở thôn Hạ Hà đã chú ý nhiều đến việc học của con cái sau này, năm nay, có năm học sinh trung học trong thôn cũng có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên này.

Ngoài ra, còn có những thanh niên có học lớn tuổi đã làm thầy dạy chữ trong thôn nhiều năm, mỗi người dân trong thôn đều coi như người một nhà, đều là học trò của họ. Thầy sắp đi thi rồi, làm học sinh đương nhiên sẽ ủng hộ thầy của mình rồi.

“Kiều Kiều ơi, mẹ làm trứng luộc cho con nè.

Vào buổi tối, Diệp Kiều đang đọc sách thì Trương Thúy Thúy bưng một bát trứng luộc nóng hổi đi tới. Bà ấy đặt một chiếc bát Đại Hải vào tay Diệp Kiều, nhìn cô cười.

“Con đã quá mệt mỏi vì đọc sách ôn tập vào ban đêm rồi đó, hãy ăn nhiều hơn một chút đi.

“Cảm ơn mẹ.

” Diệp Kiều nhìn vào bát trứng một chút, rất tốt, ít nhất là sáu quả trứng.

Gà ta nuôi tại nhà, trứng đẻ ra thường không lớn lắm, lòng đỏ trứng tươi và trong. Trương Thúy Thủy luộc chúng với đường đỏ, trứng luộc có hình bầu dục, lòng trắng trứng bao bọc lấy lòng đỏ, trông rất ngon mắt.

"Mau ăn đi. Ăn lúc còn nóng. Mẹ còn cho ít sữa mạch nha vào nữa.

"

“Dạ, dạ.

” Diệp Kiều ngửi thử, cảm thấy rất thơm, ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, nở một nụ cười đáng yêu: “Chỉ có mẹ là quan tâm con nhất!

"Còn không phải à, con sắp trở thành sinh viên đại học đầu tiên của nhà chúng ta đó! Chuyện này mà được ghi vào gia phả là một chuyện tốt.

"

Trương Thúy Thúy rất tự hào. Nếu như không phải bà ấy quyết định lấy Diệp Kiều cho con trai thứ ba thì thằng nhóc này làm sao có được một người vợ tốt như vậy?

"Đang còn nóng, con ăn đi, ăn xong cũng không cần dẹp đâu, sáng mai mẹ sẽ tới thu dọn cho.

"

"Đúng rồi, mấy ngày nay Châu Châu sẽ ngủ cùng với mẹ, không thể để con bé quấy rầy con đọc sách được.

" Trương Thúy Thúy giải thích một lần nữa, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Dạ vâng, được rồi, cảm ơn mẹ ạ.

" Diệp Kiều bưng chén lên, nhìn theo hướng bà ấy vừa rời đi.

Trương Thúy Thúy mới vừa đi, Lục Thừa cũng vừa trở về.

Anh hít hít cái mũi: “Thơm quá đi.

“Anh, mau tới đây nhanh lên.

” Diệp Kiều vẫy tay với anh, sau khi anh đi đến bên cạnh mình, cô lấy muỗng múc một miếng trứng luộc đút cho anh ăn. “Anh ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng nha.

Lục Thừa cắn một miếng hết nửa quả trứng, bên trong lòng đỏ vẫn còn hơi chảy nước giống trứng lòng đào: “Ngon quá!

Diệp Kiều bỏ nửa quả trứng còn lại vào miệng, vừa vào trong miệng liền cảm giác trơn mềm, thơm ngọt, ngon đến nỗi mắt cô khẽ híp lại hưởng thụ.

Lục Thừa thấy cô đáng yêu như vậy liền đưa tay nâng cằm cô lên, lưu luyến xoa xoa, không chịu dừng lại: "Thật là một con mèo tham ăn. Bộ anh bỏ đói em sao? Ăn trứng luộc thôi mà còn có thể bày ra biểu cảm như vậy.

"

“Hừ, mỗi ngày anh đều không về nhà, em có bị đói hay không anh cũng không biết.

Diệp Kiều quay sang một bên, tránh tay anh tiếp tục cắn miếng thứ hai.

Lục Thừa cởi áo khoác ném về phía chiếc ghế bên cạnh giường, anh cũng không tức giận, chỉ đứng bên cạnh chậm rãi xắn tay áo.

Diệp Kiều đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy giọng nói của anh, cô chỉ giả vờ tức giận, nhưng bây giờ cô thực sự tức giận.

Mấy ngày nay cô bận ôn bài, Lục Thừa càng về càng muộn, tối hôm qua còn trực tiếp nhờ người khác nhắn với cô là anh ngủ lại ở trong nhà máy.

Diệp Kiều tự nhận mình đã là một người vợ rất hiểu chuyện, nghĩ đến việc Lục Thừa bỏ rơi cô trong khoảng thời gian này, khó tránh được vành mắt đỏ lên.

Cô cúi đầu ăn trứng luộc che giấu vành mắt đỏ lên, hết ngụm này đến ngụm khác, không ngẩng đầu lên.

Có thể là ban đêm bên ngoài quá yên tĩnh, hoàn cảnh tĩnh lặng dễ dàng gợi lên trong lòng người ta những cảm xúc mềm mại nhất.

Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc bát Đại Hải cô đang cầm.

“Sao em lại khóc vậy?”

Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khuôn mặt của Diệp Kiều đã bị người nâng lên.

Xuyên qua màn hơi nước mờ ảo, Diệp Kiều không thể nhìn rõ người trước mặt.

Lục Thừa cúi đầu nhìn cô, vốn muốn trêu đùa cô nhưng vừa chạm phải ánh mắt của cô, anh nhất thời hoảng sợ, có chút hoảng hốt lau nước mắt cho cô.

“Kiều Kiều, em bị làm sao vậy?”

“Không có sao hét.

" Diệp

Kiều muốn tránh thoát tay của anh.