Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,346
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Lục Thừa ngồi xổm xuống, nhìn cô cực kỳ dịu dàng.

"Có phải mấy ngày nay anh không ở cạnh em cho nên em tức giận hay không? Mấy hôm nay, anh bận việc liên quan đến TV. Hôm nay, lô hàng thứ ba cuối cùng cũng đã thuận lợi xuất đi, cho nên anh mới có thời gian trở lại thăm em được.

Anh nói một cách chậm rãi.

Bây giờ nó là thị trường của người bán, cung không đủ cầu. Ngay khi lô TV đầu tiên của đồ điện Thừa Phong được tung ra thị trường liền dẫn đến một hồi tranh mua quyết liệt.

Thậm chí những người có tiền còn tìm các mối quan hệ để có thể thu được tín hiệu, điều này đã làm thúc đẩy sự phát triển của các đài truyền hình trong nước.

Khi lô TV thứ hai được tung ra thị trường, ngoài việc có thể tiếp nhận tín hiệu từ phía Cảng Thành, ba đài truyền hình quốc gia cũng tham gia. Chính vì vậy, lô TV thứ ba rất được mọi người trong chờ.

Lục Thừa nhanh chóng quyết định mua thêm hai dây chuyền sản xuất, mấy ngày nay anh luôn bận rộn đối với việc lắp đặt dây chuyền sản xuất mới.

"Anh có mua quà cho em đấy.

Diệp Kiều cảm thấy bản thân mình thật dễ dỗ, sau khi nghe anh nói khoảng thời gian này công việc của anh rất bận, cô liền không tức giận nữa mà lại cảm thấy vô cùng đau lòng cho anh.

Khi Lục Thừa lấy ra chiếc vòng cổ mà anh mua cho cô, Diều Kiều chỉ nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh. Cổ nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt anh, có chút áy náy: "A Thành, mấy hôm nay mệt mỏi cho anh rồi.

"Không sao, anh không sao.

" Anh quay mặt sang một bên, áp mặt vào lòng bàn tay cô, đồng thời cười thúc giục cô: "Không nhìn thử vòng cổ anh mua cho em sao?"

Lục Thừa ngẩng đầu, cười với cô, đem hộp nhỏ trong tay di chuyển về phía cô.

“Nhanh mở ra xem. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy nó rất thích hợp với em.

“Anh lại đây đã.

” Diệp Kiều cầm lấy hộp nhỏ, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Dưới sự thúc giục của Lục Thừa, Diệp Kiều mở hộp ra.

Dưới ánh đèn, một sợi dây chuyền bạch kim hiện ra trước mắt cô.

Là bạch kim sao?

Diệp Kiều ngạc nhiên. Vậy mà cô nghĩ rằng Lục Thừa chỉ biết mua vàng thôi chứ. Ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương cô đeo trên cổ, số trang sức còn lại Lục Thừa mua cho cô đều là vàng, vừa thô, vừa nặng, bình thường Diệp Kiều sẽ không đeo chúng.

"Đẹp không? Là một đoá hoa lan.

"

Diệp Kiều rất thích hoa văn hình hoa lan. Lúc trước, khi mua trang sức, Lục Thừa đã nhìn ra điều này.

"Trên cổ em có chiếc nhẫn của chúng ta rồi...

.

Diệp Kiều chạm vào đoá hoa lan nhỏ, cô rất thích nó, nhuỵ hoa của nó được làm từ những viên kim cương nhỏ vô cùng tinh xảo.

Lục Thừa không nghĩ là đúng: "Thay nhau đeo không phải tốt hơn sao.

Diệp Kiều: ….

“Em đeo thử đi!

!

” Lục Thừa nóng lòng muốn cô thử, “Anh giúp em đeo.

Anh cầm lấy sợ dây chuyền, thuần thục đeo cho cô, khoảng cách của hai người rất gần, Lục Thừa nhân cơ hội hôn lên má cô.

Diệp Kiều run lên một cái, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át.

Khoé miệng Lục Thừa cong lên: "Anh thấy rất đẹp.

Diệp Kiều bị anh làm cho cảm động: “Anh lấy gương giúp em.

Diệp Kiều nhìn gương một lúc lâu, không thể không thừa nhận lần này mắt thẩm mỹ của Lục Thừa rất tốt, đoá hoa lan nhỏ vừa hay nằm trên xương quai xanh của cô, chỉ cần cử động nhẹ sẽ phản chiếu ánh sáng.

Nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt cô, Lục Thừa tiến lại gần.

"Em có thấy vui không.

"Em rất vui.

"

"Có phải càng ngày càng yêu người đàn ông của em hơn không?”

Diệp Kiều giương mắt nhìn anh, nhịn không được, cười ra tiếng: “Có. Mỗi ngày em lại yêu anh hơn một chút.

Lục Thừa nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức Diệp Kiều có chút ngại ngùng.

"Có phải trên mặt em bị dính cái gì hay không.

.

.

” Chưa nói hết câu, Lục Thừa đã hôn cô.

Kết hôn nhiều năm như vậy, Lục Thành vẫn có thể duy trì tình cảm cuồng nhiệt đối với cô, Diệp Kiều vừa mừng lại vừa thẹn thùng, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn anh.

Cô là người thành thực, từ trước đến nay cô luôn chủ động trong những vấn đề này. Nhiệt tình trao đổi hơi thở với anh, tinh tế hôn lên khóe môi anh.

Trong lúc vô thức, Diệp Kiều đã bị anh ôm vào trong lòng, hai chân cô bị tách ra, ngồi trên đùi anh: "Ưm.

.

. A Thừa.

.

.

"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ và người những người khác nghe thấy.

Diệp Kiều cắn chặt môi dưới, ngửa cổ ra sau mặc cho anh muốn làm gì thì làm, nghe thấy anh cười, cô dùng ngón tay véo vai anh, để lại một ít vết đỏ.

"Kiều Kiều.

.

.

""

"Ha?"

Diệp kiều nghe thấy giọng nói của anh, mê mang cúi đầu, giây tiếp theo liền bị anh hôn thêm một lần nữa. Lấy nụ hôn chặn lại tiếng rên rỉ của cô.

Đôi mắt của Diệp Kiều đỏ lên, đôi mắt ướt át của cô ấy tràn đầy sự lười biếng sau khi thỏa mãn dục vọng, cơ thể cô mềm thành một vũng nước bị anh bao vây hoàn toàn.

Trận kích tình này kéo dài rất lâu.

Sau khi kết thúc, Lục Thừa vươn tay bật đèn, đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy Diệp Kiều.

Đầu tiên, anh bế cô trở lại giường, kéo chăn đắp lên người cô. Vén mái tóc đẫm mồ hôi lên đỉnh đầu, Lục Thừa cúi đầu hôn lên môi cô.

"Anh đi lấy nước.

"

Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của anh đã đi xa, sự ngượng ngùng muộn màng mới tập kích Diệp Kiều.

Cô kéo chăn che kín mặt mình.

Vừa rồi, vậy mà cô lại chủ động như thế, Lục Thừa muốn cô cử động eo cô liền cử động eo, muốn cổ siết chặt liền siết chặt.

Ahhhhhh!

"Sao vậy?" Lục Thừa cầm bình nước nóng đi vào, kéo chăn của cô ra.

Giây tiếp theo, anh liền bật cười: "Có gì mà ngại ngùng chứ? Chúng ta là vợ chồng mà, anh giúp em lau.

"

Một chiếc khăn ấm đặt trên cổ cô.

Diệp Kiều ngồi dậy, nghĩ trong lòng, ai sợ ai chứ.

Chăn cũng không cần đắp, cứ như vậy quỳ trên giường, bình tĩnh lau người bằng chiếc khăn mà Lục Thừa đã vắt khô.

Chỉ là, cơ thể khi tiếp xúc với không khí có chút lạnh.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Kiều quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông của mình, cô giật mình, nhỏ giọng nói.

"Em.

.

. eo của em đau.

.

.

” Cô tỏ ra vô cùng yếu ớt!

Lục Thừa nghe vậy liền sửng sốt một chút, cười nói: "Được, anh sẽ không quấn lấy em nữa, mau ngủ thôi.

Sau khi hai người lau chùi sạch sẽ, Lục Thừa mang nước đổ đi, đem trứng luộc vừa rồi vứt đi.

Diệp Kiều buồn ngủ từ lâu nhưng cô vẫn cố gắng mở to mắt chờ anh.

Lục Thừa vừa mới tiến vào trong chăn liền bị cô quấn lấy.

Anh buồn cười vỗ vỗ: "Bây giờ thì hăng hái như vậy, ngủ quên lại đá anh.

Tư thế ngủ của hai người họ luôn rất thú vị.

Trước khi chìm vào giấc ngủ thì đối mặt nhau, vô cùng thân mật. Nhưng sau khi ngủ say, Diệp Kiều sẽ bắt đầu ghét anh vì đã xâm phạm không khí trong lành của cô, vì vậy sẽ xoay hướng sang hướng khác.

Sau đó, Lục Thừa sẽ xoay người theo cô, đôi tay chiếm hữu vòng quanh eo cô, ôm cô vào lòng, dán chặt cô vào anh.

Diệp Kiều bị anh nói đến đỏ mặt, vòng tay ôm lấy anh, hứa hẹn.

"Không đâu! Hôm nay em nhất định sẽ ôm anh ngủ cả đêm.

"Được, được.

" Lục Thừa cười phụ hoạ: "Vậy anh tắt đèn đây.

"Tắt đèn đi.

"

"Lạch cạch".

Ánh đèn mờ ảo, hai người ôm nhau. Lục Thừa cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó nhắm mắt lại.

Diệp Kiều ngẩng đầu lên, hôn lên cằm anh rồi nhắm mắt lại.

Sau khi ngủ thiếp đi, như dự đoán, Diệp Kiều lại bắt đầu đẩy anh, xoay người, ngủ thiếp đi trên giường.

Lục Thừa sờ soạng tiến sát vào cô, ôm chặt lấy cô. Hô hấp của hai người dần trở nên đều đều.