Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,406
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Dưới ánh đèn lờ mờ trong sân, lông mày và đôi mắt của Lục Thừa vô cùng anh tuấn, Diệp Kiều bắt gặp ánh mắt của anh, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô mềm như bông: “Anh cũng ăn đi.

Cô đút cho anh ăn một ít hạt dưa “Ngon không anh?”

Lục Thừa bật cười: “Ngon lắm. Không hổ là do Kiều Kiều của chúng ta đút cho ăn nha.

Diệp Kiều nhếch khóe miệng mỉm cười, cô cũng bắt đầu ăn, ăn xong cô đưa con gái Châu Châu cho Lục Thừa, cô lấy một đĩa đậu phộng và bắt đầu bóc vỏ.

Cô thích ăn hạt dưa, Lục Thừa lại thích đậu phộng hơn, cô muốn bóc vỏ đậu phộng cho Lục Thừa, sau đó tự mình đút cho anh.

Hai người ngọt ngào và yên lặng trong một góc, nhưng những người khác thì mở to mắt xem TV, cùng vui vẻ vì niềm vui của Lâm muội muội và cũng vì nước mắt của cô ấy mà bị thương.

Chiếc TV mà Lục Thừa mua chỉ được đặt trong sân của gia đình họ Lục trong ba ngày đã bị đưa đến khuôn viên của ủy ban thôn. Nguyên nhân đương nhiên là từ khi mua TV, khu nhà họ Lục từ sáng đến tối luôn tấp nập người qua lại, ồn ào náo nhiệt, Lục Thừa sợ ảnh hưởng đến việc học của Diệp Kiều.

Vì thế, toàn bộ thôn Hạ Hà liền chia làm hai nhóm.

Một nhóm yên tĩnh ôn tập, chuẩn bị thi đại học. Một nhóm khác lại xem TV vô cùng náo nhiệt.

Khi những người phụ nữ tụ tập bên sông để giặt quần áo, chủ đề không còn giới hạn trong chuyện nhà nữa, mà bắt đầu bàn luận về số phận của từng nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng”. Có cảm giác như người dân thôn Hạ Hà đột nhiên khác hẳn, rất có văn hóa.

Cả tháng 11 trôi qua trong không khí thật hài hòa. Chỉ có một nơi duy nhất cho kỳ thi tuyển sinh đại học ở phía bắc và đó là thủ phủ của tỉnh, nơi đó chính là tỉnh cạnh thành phố Bắc Hà.

Tịnh Trung Ninh là tỉnh cực bắc của Trung Quốc, có 6 thành phố cấp quận và 23 thành phố cấp trung ương, bao phủ một khu vực rộng lớn. Trung tâm của nó là thành phố Trung Hàng, nằm ở cực nam, là nơi phát triển, từ thành phố Bắc Hà phải mất một ngày đêm đi tàu mới đến được.

Kỳ thi tuyển sinh đại học dự kiến vào ngày 10 tháng 12, Diệp Kiều và những người khác dự định đến đó sớm.

Sau khi chia tay gia đình, cùng với Lục Thừa, Diệp Kiều và những người khác đến thành phố Trung Hàng với một nhóm mười lăm người.

Mười trong số mười lăm thành viên là thanh niên có học thức, số còn lại là học sinh trung học mới ra khỏi thôn.

Về cơ bản, tất cả những thanh niên có học trong thôn của họ muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đều đến, cũng không có tình trạng ngăn cản họ tham gia kỳ thi như ở các thôn khác.

Bất luận là độc thân hay đã kết hôn, người dân thôn Hạ Hà bây giờ đều không sợ những thanh niên trí thức sau khi trúng tuyển vào đại học sẽ bỏ rơi vợ con.

Khi một người có tiền, người đó đương nhiên có thể thẳng sống lưng lên.

Diệp Kiều đã từng nghe những người phụ nữ trong thôn có chồng là những thanh niên có học nói chuyện với nhau, họ rất thẳng thắn, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng nếu chồng họ thực sự vào đại học mà muốn rời đi, bỏ mình. Vậy thì để cho anh ta đi luôn, bản thân mình quay đầu lại vẫn có thể kết hôn với một người khác tốt hơn.

Ngay cả khi trong tương lai họ không tiếp tục kết hôn đi nữa, hàng năm họ vẫn có thể nhận được rất nhiều cổ tức từ nhà máy thực phẩm vì vậy họ cũng có thể sống rất tốt.

Lúc ấy, Diệp Kiều đã cười vô cùng vui vẻ.

Tất cả những gì cô đã làm trong những năm qua cuối cùng cũng đã mang lại cho những người phụ nữ ở thôn Hạ Hà thêm một sự lựa chọn khác cho cuộc sống của mình.

Vô hình trung, Lục Thừa đã trở thành trưởng nhóm dẫn đầu đội ngũ đi thi đại học lần này của bọn họ.

"Mọi người lấy chìa khóa, căn cứ theo số phòng làm thủ tục nhận phòng. Phòng của chúng ta thông nhau, có việc gì thì cứ gọi cửa trái phải một tiếng là được, mọi người cứ lên lầu cất đồ trước. Đúng 6 giờ sẽ ăn tối nhé.

"

“Được rồi! anh rể cứ yên tâm đi ạ!

” Tôn Oánh Oánh cầm chìa khóa, vui vẻ lên tiếng.

Lục Thừa khẽ gật đầu, thấy mọi người đã phân chia chìa khóa xong, một tay anh xách túi hành lý, một tay ôm Diệp Kiều, dẫn đầu lên lầu trước.

Diệp Kiều ngoan ngoãn đi theo sau anh, vẫy tay chào mọi người trước khi vào phòng.

“Kiều Kiều, em nằm một lát trước đi. Anh sắp xếp hành lý xong sẽ gọi em.

” Lục Thừa để đồ đạc xuống, giải thích rồi đi vào phòng tắm kiểm tra.

“Được ạ.

” Diệp Kiều ngoan ngoãn gật đầu, cởi áo khoác nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô phải giữ vững tinh thần, ngồi xe lửa một ngày một đêm cô thực sự mệt mỏi.

Lục Thừa thu dọn đồ đạc gọn gàng, sau đó nhẹ nhàng đi lại bên giường, đưa tay sờ trán vợ mình, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay, Kiều Kiều đang trong kỳ sinh lý, lại phải ngồi xe lửa nên suốt đường đi cô luôn bị sốt nhẹ.

Lần này Lục Thừa đặc biệt đặt phòng tiêu chuẩn, hai người ngủ trên hai chiếc giường.

Anh nằm xuống chiếc giường nhỏ của mình, với tay tắt đèn.

Một giờ sau, Lục Thừa tranh thủ thời gian đánh thức vợ mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, họ thay một bộ quần áo thoải mái hơn, xuống nhà ăn tối.

Trong ba ngày tới, hành trình của họ sẽ cố định tại nhà khách này. Diệp Kiều chỉ đi dạo hai lần quanh hai con phố xung quanh với công ty của Lục Thừa.

Quả nhiên, bọn họ lựa chọn đến thành phố Trung Hàng sớm để điều chỉnh trạng thái là không sai, thời tiết ở Trung Hàng hoàn toàn khác với thành phố Bắc Hà, bởi vì gần biển nên độ ẩm cao và nhiệt độ cũng cao hơn so với thành phố Bắc Hà.

Mọi người lần đầu tiên tới đây còn chưa quen, nếu lúc này đi thi nhất định sẽ ảnh hưởng trạng thái.

Sau ba ngày điều chỉnh, đến ngày thứ tư, Diệp Kiều bước vào phòng thi, cảm nhận được không khí nóng ẩm, cô cũng đã thích ứng rất tốt.

Mở tờ giấy kiểm tra ra, nhìn thấy những câu hỏi trên đó đều là những câu cô đã luyện trước đó, Diệp Kiều vừa viết vừa mỉm cười. Sau khi làm bài kiểm tra hai ngày liên tiếp, Diệp Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nộp bài thi.

Cô cũng không phải là người đầu tiên nộp bài, cô nghiêm túc trả lời xong tất cả các câu hỏi, sau đó kiểm tra bài làm một cách cẩn thận, đợi đến giây cuối cùng của thời gian thi trôi qua, Diệp Kiều mới đặt bút xuống.

Vì vậy, khi Diệp Kiều bước ra khỏi điểm thi, bên ngoài đã có rất đông người.

Tuy nhiên, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được người đàn ông cao lớn đang đứng thẳng với bình nước và thức ăn trên tay.

Diệp Kiều theo bản năng nở một nụ cười rạng rỡ, chạy từng bước nhỏ về phía anh.

“Em uống chút nước ấm đi.

Lục Thừa Lục Thừa mở bình nước, bảo cô uống vài hớp trước: "Em có mệt không?"

Diệp Kiều lắc đầu, cười nói: “Em cảm thấy vẫn còn rất tốt.

'Ăn một chút gì nhé? Anh thấy có người bán đậu hũ liền mua cho em một bát nè.

Ở đây bọn họ ăn đậu hũ với nước tương, Lục Thừa biết Diệp Kiều thích ăn ngọt, nên anh đã yêu cầu chủ quán bỏ đường trắng cho cô.

“Ngọt lắm, anh nếm thử đi.

” Diệp Kiều bưng bát lên, vui vẻ ăn một miệng lớn: “Anh cũng ăn luôn nhé?”

“Anh không ăn, em ăn đi.

” Lục Thừa liên tục lắc đầu, anh không biết thưởng thức đậu hũ ngọt.

Diệp Kiều nhìn sang bên trái, phát hiện bên kia có mấy gian hàng: “Lúc này đã có người dựng gian hàng để bán đồ sao?”

Lục Thừa khẽ gật đầu: “Thủ phủ tỉnh quản lý lỏng lẻo, mọi người đều bán đồ do nhà làm, cũng không có gì không ổn.

Diệp Giao mỉm cười.

Trước đây, cho dù là đồ trong nhà của mình, mọi người cũng không dám công khai bán trên đường, phần lớn đều trốn vào trong góc mà trao đổi với nhau.

"Như vậy cũng rất tốt.

"

Lục Thừa cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, anh cũng hy vọng rằng tỉnh của chúng ta cũng có thể giống như Thêm Thành.

"

“Rồi cũng sẽ được như vậy.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ một lát sau, nhóm người Tôn Oánh Oánh cũng lần lượt đi ra.

Bọn họ cùng tập hợp lại phía bên này.

Lục Thừa đếm số người: "Mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy bây giờ chúng ta hãy trở về đi.

"

Bọn họ có thể đi bộ về, ban đầu, khi đặt phòng khách, Lục Thừa đã lựa chọn đặt vị trí gần địa điểm thi nhất.

Sau kỳ thi, cuối cùng mọi người cũng có tâm trạng đi dạo tỉnh thành.

Một nhóm người cùng nhau mua túi lớn túi nhỏ, mấy ngày sau cũng bắt xe lửa trở về.