Diệp Kiều dụi dụi mắt, thứ cô nhìn thấy là một bức tường trắng như tuyết, cô sững sờ một lúc.
Sau đó, cô giống như một tên trộm, dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, cô cẩn thận quay người lại đối mặt với Lục Thừa.
Hô, thật là may mắn.
Nhìn khuôn mặt say ngủ an tĩnh của Lục Thừa, Diệp Kiều cười đắc thắng, cô đã giữ lời hứa của mình đấy.
Tiến lại gần vòng tay anh, Diệp Kiều đặt tay lên ngực anh và nhắm mắt lại.
Hôm nay, mặt trời vừa ló dạng, thôn Hạ Hà vốn đang say sưa ôn luyện kỳ thi tuyển sinh đại học bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
“Chàng trai! Cái này có phải là TV hay không?!
”
“Trời đất! Chàng trai, cậu thực sự đã kiếm được rất nhiều tiền! Cậu thậm chí đã mua được một chiếc TV!
”
“Nhanh lên! Cho chúng tôi xem với!
”
Lục Thừa đang ở một bên điều chỉnh dây ăng-ten, cười nói: “Mọi người đợi một chút, để tôi dò tìm tín hiệu trước.
”
Trước đó anh ấy đã nhận được tin Thị trưởng Miêu đã đến tỉnh nộp đơn, thành phố Bắc Hà là nơi đầu tiên kết nối với tháp tín hiệu, sau đó bọn họ mới chuyển TV về đến nhà.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đều chờ được.
”
Trong nhà có TV, Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc rất vui vẻ, thấy trong sân nhiều người như vậy, hai vợ chồng già liền tiếp đãi nhiệt tình.
Trương Thúy Thúy chỉ đơn giản là sắp xếp đầy một chiếc đĩa đầy đủ các loại kẹo và bánh quy đã mua trong dịp Tết Nguyên đán rồi đặt chúng lên bàn.
“Chú, dì Lan, mời chú với dì vào đây ngồi ăn chút gì trước đi. Khi thằng ba nhà tôi làm xong, chúng ta có thể vừa ăn vừa xem tivi.
”
Trương Thúy Thúy tiếp tục chào hỏi mọi người một vài câu, những người xung quanh Lục Thừa từ từ tản ra, quay sang trở về bên cạnh bà.
Bây giờ là lúc nông nhàn, trời se lạnh, mọi người quây quần bên đống lửa, ăn hạt dưa, xem tivi, thật là nhàn nhã.
“Có, có hình ảnh rồi!
” Khi ăng-ten hướng về một hướng nhất định, những bông tuyết đột nhiên xuất hiện trên TV đen trắng, sau đó có hình ảnh ổn định.
Giờ đây, mọi người không còn quan tâm đến việc tách hạt hướng dương nữa, từng người một bổ nhào người về phía trước TV, cố gắng nhìn rõ các ký tự hiển thị trên đó.
Diệp Kiều ôm Châu Châu trong tay đi ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, cô có chút buồn cười.
Có lẽ chỉ trong thời đại hàng khan hiếm này, mọi người mới hào hứng với một chiếc TV mói.
“Mẹ, chị dâu, hai người hãy đem ghế của mình dịch lên phía trước một chút đi ạ, TV nhỏ quá, ngồi xa sẽ không thể nhìn thấy rõ.
”
Nghe cô nói như vậy, cả Trương Thúy Thúy và Viên Hiểu quyên đều đứng dậy di chuyển chiếc ghế đẩu.
TV là của nhà bọn họ cho nên họ nhất định phải chiếm được vị trí tốt nhất để xem được nó.
Viên Tiểu Quyên đã ôm con trai ngồi ở giữa, trong khi chồng của cô là Lục Kiện đã đi tới giúp Lục Thừa đỡ dây ăng-ten.
Mặt khác, những người đang kích động cũng cảm thấy có chút xấu hổ, bọn họ di chuyển đến trước TV, hiển nhiên chắn tầm nhìn của Trương Thúy Thúy.
Diệp Kiều cũng chọn một chỗ ngồi xuống, đặt Châu Châu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhét một khối bánh in vào tay của cô bé, bé nhìn cô, ngoan ngoãn cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, sau đó chào hỏi những người khác.
“Dì Lan, dì hãy ngồi cạnh con đi, đúng chỗ này là vị trí chính giữa này.
”
“Được.
” Sau khi bước xuống bậc thang, dì Lan tươi cười đi tới.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Với sự giúp đỡ của người anh trai của mình, Lục Thừa cuối cùng cũng điều chỉnh được dây ăng-ten, anh chạy đến bên Diệp Kiều trong vài bước.
Diệp Kiều ôm con gái Châu Châu vào lòng, để anh ấy ngồi vào vị trí của Châu Châu.
Lục Thừa tự nhiên ngồi xuống, đặt tay trái lên thành ghế sau lưng cô theo thói quen, cúi người ghé vào tai cô.
“Mọi người không làm phiền đến em chứ?”
“Không, chỉ là em đọc sách hơi mệt cho nên ra ngoài nghỉ ngơi một chút cũng tốt thôi.
”
Diệp Kiều duỗi người ra, tay cô giúp anh vuốt phẳng những nếp gấp trên ngực, ngước nhìn anh mỉm cười.
“Tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc mua một chiếc TV cho nhà chúng ta vậy?”
“Anh nghĩ những người khác đều có nó.
”
Lục Thừa véo đầu ngón tay của cô một cách bừa bãi. Trước khi những người khác phát hiện ra, lại giống như vô tình mà buông tay ra nhưng vẫn ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói với cô.
“Lần trước không phải em bảo anh cho người đưa một chiếc tivi đến nhà của Nhậm Hiểu Tĩnh hay sao? Anh nghĩ rằng nếu nhà cô ấy có tín hiệu thì chúng ta có thể thử lắp một chiếc trong thôn chúng ta.
“Chà, anh thật là chu đáo. "
Diệp Kiều khen ngợi anh ấy: “Anh đúng thật là chồng của em đây mà.
”
“Ha ha.
” Chỉ cần Lục Thừa được cô khen, anh nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nếu như sau mông có cái đuôi, giờ phút này chỉ sợ là có thể hướng lên trời rồi.
”
“Anh bóc hạt dưa cho em nhé?”
“Được.
” Diệp Kiều cúi đầu nhìn con gái, “Châu Châu muốn ăn hạt dưa không?”
Lục Minh Châu nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt, thậm chí không thèm ăn cái bánh in ở trên tay và cũng phản ứng lại gì cả.
Diệp Kiều buồn cười lắc đầu: “Bây giờ con gái của anh đã thực sự bị mê hoặc rồi.
”
“Hahaha.
” Lục Thừa cảm thấy rất thú vị, nghiêng người nhìn một chút, đưa tay ra tới trước mắt Lục Châu Châu.
“Ba! Đừng chặn mắt của con mà!
” Châu Châu đáng yêu khịt mũi, nhìn chằm chằm vào ba cô bé với vẻ mặt không hài lòng.
Lục Thừa nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Con có hiểu không?”
“Tại sao con lại không hiểu chứ? Đây là đấy.
”
Ngay khi từ “Hồng Lâu Mộng” vừa thốt ra, Lục Thừa đã bị sốc ngay lập tức.
Diệp Kiều cũng ngạc nhiên nhìn xuống con gái mình.
“Làm sao con biết được?”
“Nó được viết trên đó! Châu Châu có thể đọc!
!
” Lục Minh Châu tự hào chống hai tay lên hông, rất tự tin nói.
Lục Minh Châu năm nay bốn tuổi rưỡi, Diệp Kiều đã dạy cho cô bé rất nhiều điều, cô bé biết rất nhiều bính âm và chữ số Ả Rập, chữ cũng đã dạy cho cô bé một ít, nhưng thực sự cô cũng không ngờ là con gái cô có thể xem hiểu ba chữ phức tạp đến như vậy.
“Con học nó ở đâu vậy?” Lục Thừa vừa nhỏ giọng tò mò hỏi cô bé, vừa dùng ngón tay tách hạt dưa.
Châu Châu có chút khó chịu đẩy mặt của ba mình ra, ngữ khí khinh thường: “Đương nhiên là học từ thầy Vương rồi ạ, mỗi buổi tối con cùng bà nội đi học chữ mà!
”
“Thì ra là như vậy.
” Lúc này, Lục Thừa và Diệp Kiều mới hiểu ra.
Làng của họ vẫn tiếp tục mở lớp dạy chữ trong nhiều năm nhằm xóa nạn mù chữ, mỗi tối, Vương Liên và những người khác sẽ dạy dân làng đọc và viết ở quảng trường của ủy ban thôn.
Từ việc ban đầu sử dụng tiếng hát để nhận biết các ký tự, giờ đây mọi người đã học ngày càng nhuần nhuyễn hơn, bọn họ đã học được bốn tác phẩm danh tiếng rồi.
Châu Châu theo bà ngoại Trương Thúy Thúy đi chống nạn mù chữ, cốt truyện của bốn cuốn tiểu thuyết nổi tiếng cô bé cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tên sách thì cô bé nhớ rất rõ, cô bé có thể nhận ra và đọc chúng.
Diệp Kiều nhìn vào màn hình TV.
Màn hình TV đang chiếu tới lúc Lâm Đại Ngọc mới vào Phủ Vinh QUốc.
Diệp Kiều chưa bao giờ đọc phiên bản “Hồng Lâu Mộng” này, cô sinh vào những năm 1990 trước khi xuyên vào cuốn sách, nhưng cô đã xem phiên bản năm 1987, trong đó Trần Hiểu Húc đóng vai Lâm Đại Ngọc và cô cũng cho rằng phiên bản đó là cổ điển nhất.
Vào thời điểm này, những gì được chiếu trên TV là “Hồng lâu mộng” do Mao Thuấn Quân và Mễ Tuyết Trình diễn vào năm 1977.
Khuôn mặt của họ tuy xa lạ với Diệp Kiều nhưng cũng có một cảm giác đặc biệt, dần dần cô cũng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy họ trình diễn.
Trong sân của nhà họ Lục, người ngày càng đông đúc, người phía sau không còn chỗ ngồi, đều kiễng chân lên mà nhìn.
Một bộ phim “Hồng Lâu Mộng” khiến ai cũng phải mê mẩn.
“Kiều Kiều, đưa tay ra.
” Diệp Kiều vẻ mặt mê mang, nghe thấy thanh âm, cô theo bản năng đưa tay ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đống nhỏ hạt dưa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!