Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,342
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Sau vài ngày nhàn rỗi sống ở nhà mới, Diệp Kiều nhận được tin tức về việc đăng ký nguyện vọng.

Sau kỳ thi đại học, mọi người phải đến các trường học ở thành phố để đăng ký nguyện vọng, Diệp Kiều hẹn Tôn Oánh Oánh và những người khác cùng đến trường cấp ba.

"Kiều Kiều, điểm của tôi không cao, đăng ký trường nào thì tốt hơn?" Tôn Oánh Oánh lo lắng cắn đầu bút.

Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, bằng vào trí nhớ của mình, bọn họ đã so sánh câu trả lời của mình với đáp án đúng, cho nên có thể ước lượng sợ bộ thành tích của bản thân, bây giờ việc bọn họ lo lắng nhất là đăng ký nguyện vọng vào trường nào mới tốt.

"Đại khái chỉ có thể dựa vào số người trúng tuyển để dự đoán.

Kỳ thi tuyển sinh đại học gần đây nhất đã qua hơn mười năm, giáo viên trong trường cũng không có cách nào đưa ra được gợi ý tham khảo.

Diệp Kiều khẽ cau mày, nhìn xuống tờ hướng dẫn phân phối số lượng học sinh đăng ký vào các trường cao đẳng và đại học lớn trên toàn quốc do giáo viên cung cấp, cô suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Trước tiên, chúng ta hãy lấy thứ hạng của trường dựa trên ấn tượng của chúng ta trước đi.

"

“Điểm xét tuyển của mỗi trường sẽ khác nhau.

” Tôn Oánh Oánh thò đầu qua xem, có chút lo lắng.

“Ừm, chúng ta phân tích giữa các trường xem.

Suy nghĩ của Diệp Kiều rất rõ ràng.

"Thanh Hoa, Bắc Kinh, Phục Đán...

.

đều là những ngôi trường nổi tiếng. Là những trường đại học đứng đầu, nổi tiếng cả trước khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập.

"

Tôn Oánh Oánh gật đầu: "Tôi đồng ý.

"

Nhóm thanh niên trí thức cũng không có ý kiến gì khác.

Ban đầu, tất cả họ ngồi riêng lẻ, nhưng bây giờ lại tập hợp với nhau thành một vòng tròn, để Diệp Kiều làm người chỉ huy.

Diệp Kiều mất nửa giờ để chia các trường đại học thành ba cấp bậc.

Cô dùng cây bút trên tay gõ lên mặt giấy, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

"Mỗi người chúng ta có thể đăng ký tối đa ba nguyện vọng. Tôi kiến nghị, nguyện vọng đầu tiên chúng ta nên điền vào trường đại học ước tính có điểm xét tuyển cao nhất. Nguyện vọng thứ hai, chúng ta đăng ký vào trưởng ước tính có điểm xét tuyển thấp hơn một chút. Nguyên vọng thứ ba, đăng ký vào trường mà chúng ta chắn chắc sẽ trúng tuyển nhất, phòng ngừa hai nguyện vọng trên chúng ta không trúng tuyển. Chúng ta là những thí sinh thi đại học đầu tiền trong hơn mười năm nay, có thể cố gắng được thì nên cố gắng đi, đừng để phải thi lại. Năm sau, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia thi đại học, xác suất để mọi người có thể vào được các trường đại học sẽ ngày càng nhỏ hơn.

Tôn Oánh Oánh cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt: "Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, năm nay, tôi nhất định phải về Bắc Kinh. Đã nhiều năm tôi chưa gặp bố mẹ của mình rồi, tôi rất nhớ họ.

Không chỉ nhớ, Tôn Oánh Oánh còn lo lắng không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì hay không.

Đã ba tháng trôi qua nhưng cô không nhận được bất kỳ lá thư nào từ phía gia đình. Những năm qua, hầu như tháng nào cô cũng nhận được thư của họ.

Trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì rồi, nếu không bố mẹ và anh trai tuyệt đối không có khả năng quên gửi thư cho cô.

Những người khác nhìn nhau. Thầy giáo Vương Liên là giáo viên dạy chữ nhiều năm ở thôn Hạ Hạ lên tiếng đầu tiên: "Tôi đồng ý. Mọi người có thể vào được đại học năm nay thì nên đi. Chính sách quốc gia có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Không biết trong tương lai nhóm thanh niên trí thức có được phép tham gia kỳ thi đại học hay không còn chưa biết được.

"

Vốn dĩ lúc đầu nhóm thanh niên trí nháo nào đăng ký nguyện vọng nhưng bây giờ đều bình tĩnh trở lại.

"Được! Nguyện vọng cuối cùng của chúng ta đăng ký nhất định phải là cái mà chúng ta có thể chắc chắn nhất, miễn cho chúng ta phải thi lại.

"Được! Tôi cũng đồng ý.

"

Thấy mọi người vui vẻ trở lại, Diệp Kiều liền mỉm cười.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu điền nguyện vọng đi.

"

Nói xong, cô lấy ra tờ đơn của mình ra, bắt đầu viết nguyện vọng của bản thân lên đó.

Việc đăng ký nguyện vọng có chút nhạy cảm, mọi người cúi nghiêm túc điền, không hỏi han nhau nữa.

Diệp Kiều điền rất nhanh, mấy ngày nay cô đã cân nhắc rất nhiều lần, lựa chọn đầu tiên của cô nhất định là Đại học Bắc Kinh.

Lần này, trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Diệp Kiều cảm thấy cô làm bài khá tốt, khi cùng mọi người so sánh đáp án, cô ước lượng điểm của mình khá cao, nếu có cơ hội, cô nhất định muốn học ở ngôi trường tốt nhất.

Tuy nhiên, Diệp Kiều vẫn cẩn thận điền thêm hai trường đại học ở phía dưới là Đại học Thâm Thành và Đại học Giang Thành.

Chọn trường đại học là chọn nơi ở trong bốn năm tới, Thâm Thành và Giang Thành đều là nơi mà Diệp Kiểu thích.

"Kiều Kiều, cô điền xong chưa?"

Diệp Kiều vừa mới đặt bút xuống liền nghe thấy giọng nói của Tôn Oánh Oánh, cô quay đầu đầy ngạc nhiên.

"Oánh Oánh, nhanh như vậy cô đã điền xong rồi sao?”

Tôn Oánh Oánh nhún vai: "Tôi không có gì để lựa chọn. Điểm ước tính của tôi không cao. Không có quá nhiều trường học ở thủ đô để lựa chọn. Dù sao, tôi cũng đã điền tất cả các

nguyện vọng vào các trường mà tôi có thể vào được. Những trường ngoài thủ đô, tôi sẽ không chọn.

.

.

Diệp Kiều có chút lo lắng, nhưng ngẫm lại cô cũng không nói thêm gì nữa. đối phương tự nhiên sẽ có suy nghĩ của riêng mình.

"Vậy chúng ta đợi mọi người đi, đợi mọi người điền xong, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm.

"Vâng.

"

Sau nửa giờ, rốt cuộc nhóm thanh niên tri thức cũng đã điền xong nguyện vọng của mình. Diệp Kiều mời mọi người đến một nhà hàng gần đó dùng bữa.

Nhóm thanh niên trí thức đều biết cô có tiền, cũng biết cô đã chuyển đến sống ở thành phố cho nên không khách khí với cô nữa, bọn họ thoải mái lựa chọn những món ăn mà mình thích.

Sau bữa tiệc tối, Diệp Kiều xách theo món quà mà nhóm thanh niên trí thức mừng tân gia.

Đây là một bức ảnh ghép, được làm từ các loại hoa và cây cỏ, rất tinh xảo, được nhóm thanh niên trí thức làm ra, là tâm ý của bọn họ, Diệp Kiều vô cùng quý trọng.

Cô chọn một bức tường trắng trong phòng khách, mang thang tới, tự mình đóng đinh rồi treo bức tranh lên đó.

Nhìn từ xa, Diệp Kiều cảm thấy nó rất hài hòa, bức tranh này đã làm tăng thêm vài phần sinh động cho căn phòng khách có chút đơn điệu.

"Đăng ký xong nguyện vọng rồi sao?" Lục Thừa dẫn con gái đi thay giày, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Kiều đang chống nạnh đứng giữa phòng khách.

"Mẹ!

" Giây tiếp theo, đùi Diệp Kiều đột nhiên bị Châu Châu ôm lấy, cô buồn cười cúi đầu sờ vào bím tóc nhỏ của con gái.

"Hôm nay sao lại về sớm vậy.

?”

Lục Thừa xách đồ vào phòng bếp: “Con bé có chút ầm ĩ. Hôm nay có người đến bàn chuyện buôn bán, hình như con bé không thích đối phương cho nên mới ầm ĩ đòi về.

“Hả?” Diệp Kiều nhướng mày, vươn tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái. "Châu Châu của chúng ta vậy mà không thích người ta sao?”

Từ trước đến nay, tính tình của Châu Châu rất tốt, từ nhỏ đã rất thích cười.

Lục Minh Châu hừ một tiếng, đôi tay nhỏ chống eo, bắt đầu cáo trạng.

"Bố nói bậy! Con không có ầm ĩ! Đều do dì đó, dì đó muốn dựa vào người bố. Cho nên Châu Châu mới không thích dì đó.

Lục Thừa bưng một đĩa cam tươi đi ra, cúi người đặt lên bàn trà, nghe thấy con gái cáo trạng: "Bố chỉ đang bàn về chuyện làm ăn bình thường mà thôi.

"

"Không bình thường! Dì đó thích bố! Châu Châu có thể nhìn ra!

"

Diệp Kiều nheo mắt liếc nhìn Lục Thừa, nhưng cô cảm thấy anh không có gì khác thường, trong lòng cô tin tưởng người đàn ông của mình, nhưng cô lại có chút tò mò về người dì mà con gái cô nhắc đến.

Vì vậy, cô ngồi xuống ôm Châu Châu lên, hai mẹ con cùng nhau ngồi vào chiếc ghế sô pha mềm mại, nói chuyện thân mật.

"Dì đó đã làm gì?"

Châu Châu ghé sát vào tai mẹ thì thầm: “Dì kia nói trên người bố có lá cây dính vào, cho nên qua giúp bố lấy ra.

Có chuyện như vậy nữa sao?!

Diệp Kiều nhướng mày: “Vậy tại sao trên người bố lại có lá cây?”

Câu hỏi này rõ ràng đã làm cho Châu Châu bối rối, bé chột dạ đảo mắt.

"Sao nào? Châu Châu không muốn nói cho mẹ biết sao?”

Lục Thừa thấy hai người vui vẻ nói chuyện liền ngồi xuống bên cạnh, chống đầu cười nhìn bọn họ.