Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,435
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Thấy con gái muốn nhấc mông nhỏ ra khỏi đùi mình, Diệp Kiều đưa tay giữ người của cô bé lại: “Nói cho mẹ biết.

“Đó...

. là Châu Châu không ngoan, Châu Châu trèo lên cây hái quả, ba tới ôm Châu Châu. Trên đầu ba mới bị dính lá cây ạ.

Nhà máy điện tử Thừa Phong trồng rất nhiều cây cối, xuân nở hoa, thu đến kết trái, bây giờ đã là mùa đông, chỉ còn lại một số ít cây còn treo lủng lẳng vài quả.

Hôm nay, Diệp Kiều phải điền vào đơn đăng ký nguyện vọng của cô, hiện tại cũng không có trường mẫu giáo và con gái cô cũng chỉ có thể đến trường sau khi cô bé được sáu tuổi.

Năm nay Châu Châu mới bốn tuổi, Diệp Kiều thường đưa cô bé đến chơi với những đứa trẻ khác trong cộng đồng, thỉnh thoảng cùng Lục Thừa đi làm.

Vì vậy, mỗi khi Châu Châu đến nhà máy, cô bé thường hay chạy xung quanh như một nhà thám hiểm.

“Lục Thừa, anh có thể nói cho em biết?”

Đột nhiên bị gọi tên, Lục Thừa sờ sờ mũi, có chút chột dạ: “Hôm nay anh khá bận, khi anh đang kiểm tra kho hàng, anh không chú ý, Châu Châu đã bỏ chạy đi chơi. Khi anh tìm thấy con bé, con bé đã trèo lên cây rồi.

Những đứa trẻ đã lớn trong làng, không phân biệt nam hay nữ đều có thể trèo cây.

Diệp Kiều cau mày nhìn con gái: “Con còn nhỏ như vậy, trèo lên cây mà ngã xuống thì sao? Con đã từng thấy ông chú chống gậy đi trên đường chưa? Con có muốn giống như chú ấy chống gậy đi trong tương lai không?”

Châu Châu mím môi bất bình, vừa nói vừa chảy nước mắt nói: “Châu Châu không dám nữa.

“Đưa tay ra.

” Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Châu Châu rụt rè sợ sệt vươn bàn tay mũm mĩm ra.

Nhìn đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của con gái, lòng Diệp Kiều nhất thời mềm nhũn. Nhưng ngẫm lại, nhà bọn họ đã có cha Lục Thừa ngoan ngoãn nghe lời con gái, nhất định không thể thêm một người mẹ dễ dãi nữa!

Cô nghiến răng, đánh ba cái vào lòng bàn tay con gái.

“Ô ô ô.

” Châu Châu củi đầu khẽ khóc.

Lục Thừa đứng ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đau lòng, muốn vươn tay ôm lấy cô bé nhưng lại bị Diệp Kiều trừng mắt nhìn anh một cái, anh vội vàng thu tay về.

Diệp Kiều chỉ nâng mặt con gái lên, lấy khăn tay lau nước mắt cho con và thì thầm với con.

“Có đau hay không?”

Châu Châu khóc nức nở: “Dạ đau.

“Con phải nhớ kỹ nỗi đau này, lần sau không được tái phạm, nếu không mẹ sẽ lại đánh vào tay con đấy.

Châu Châu gật đầu: “Châu Châu biết rồi ạ.

“Ừm. Châu Châu giỏi lắm, mẹ sẽ thưởng cho con một cái kẹo sữa.

Lục Thừa vội vàng lấy hũ kẹo từ dưới tủ bàn trà ra và mở nó ra sau đó đưa kẹo cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều lấy một viên kẹo bơ sữa hình con thỏ trắng, bóc lớp bọc và cho con gái ăn.

“Ngon không?”

“Ngon lắm ạ. Rất ngọt.

” Một nụ cười dễ thương xuất hiện trên khuôn mặt của Châu Châu.

“Thật là ngoan.

” Diệp Kiều trong lòng mềm thành một vũng nước, vươn tay ôm lấy con gái của mình.

Lục Thừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo anh lại phát hiện ánh mắt của vợ đang nhìn mình, anh lập tức vội vàng ngồi thẳng dậy.

Diệp Kiều nhìn anh: “Bây giờ đến lượt anh. Nói cho em biết, hôm nay người phụ nữ kia giúp anh nhặt lá là chuyện như thế nào?”

Lục Thừa bất đăcs dĩ nói: “Chỉ là một người kinh doanh bình thường mà thôi. Tivi của bọn anh bán rất chạy, để có thêm hàng, các nhà phân phối luôn đến nhà máy trong thời gian này, anh cũng chỉ gặp cô ấy vì cô ta là người quen thôi.

“Người quen? Ai vậy?”

“Ninh Nhã Vân.

Khi cái tên này xuất hiện, Diệp Kiều thậm chí còn không nhớ cô ấy là ai. Lâu lắm mới tìm lại được ký ức bị cô vứt ở một góc.

“Đó có phải là cô gái mà anh đã từng giúp đỡ ở nhà ga Thâm Thành không?”

Lục Thừa gật đầu: “Sau này chúng ta đi xem phim đã gặp lại cô ấy.

Diệp Kiều bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Anh còn nhớ rất rõ ràng nhỉ.

Lục Thừa: Đây không phải là do em muốn hỏi sao?

“Làm thế nào mà cô ta lại trở thành một đại lý bán hàng được? Em nhớ cô ta đang học ngoại ngữ mà?”

Sau đó Diệp Kiều đã biết về mối quan hệ giữa Ninh Nhã Vân và Ôn Ninh. Họ học cùng chuyên ngành, cùng ký túc xá. Khó trách ngay từ lần đầu tiên Ôn Ninh nhìn thấy cô liền bắt đầu nhắm vào cô, hóa ra còn có lí do bạn tốt bênh vực người yếu đuối.

“Đúng vậy. Anh nghe A Triệu nói rằng ban đầu cô ta định tham gia kỳ thi tuyển vào Bộ Ngoại giao, nhưng cô ta không vượt qua kỳ thi, vì vậy cô ta đã đi làm trong một doanh nghiệp nhà nước. Doanh nghiệp của bọn họ muốn kinh doanh ngoại thương”

Bây giờ chiều gió đã thay đổi rất rõ ràng. Trung Quốc nhất định phải tiến tới cải cách và mở cửa ra bên ngoài và ngoại hối sẽ ngày càng trở nên quan trọng hơn. Các công ty có đầy đủ thông tin đã bắt đầu chuẩn bị chu đáo cho tương lai.

“Cô ta còn biết A Triệu?” Tin tức này lại khiến Diệp Kiều bị sốc.

Châu Châu muốn xuống chơi, Diệp Kiều thuận thế buông tay thả cô bé xuống, điều chỉnh tư thế, tiến lại gần Lục Thừa.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, Lục Thừa biết tâm hồn buôn chuyện của cô đang bốc cháy.

“Muốn biết?”

Diệp Kiều gật đầu thật mạnh.

Lục Thừa hất hất cằm.

Diệp Kiều nhìn xuống bàn cà phê, lập tức nhận ra, vươn tay lấy một quả cam, bắt đầu lột vỏ.

Lục Thừa rất hài lòng: “Nói ra thì hơi dài. Vào một đêm mưa bão, A Triệu anh hùng cứu mỹ nhân một lần và đó là Ninh Nhã Vân.

Diệp Kiều: “Vận mệnh của Ninh Nhã Vân cũng thật là gặp nhiều chông gai đi.

Ra cửa là có thể gặp được kẻ xấu.

“Sau đó, hai người họ tình cờ gặp nhau vài lần, họ đã biết nhau. Ninh Nhã Vân và công ty của cô ta đã có thể đi được trên con đường ngoại thương là nhờ sự giúp đỡ của A Triệu.

Những chiếc máy thu thanh Thừa Phong của họ đã bán rất chạy trên toàn thế giới trong nhiều năm, chúng đã được bán trực tiếp cho Đông Nam Á, Châu u và Hoa Kỳ, sử dụng Thành phố Hồng Kông làm bàn đạp.

Ngược dòng lịch sử, chính chiếc máy thu thanh của Sony sẽ càn quét toàn bộ thị trường quốc tế, nhưng giờ nó đã trở thành sản phẩm dưới trướng của nhà máy điện tử Thừa Phong.

Trên thực tế, máy thu thanh của Sony cũng xuất hiện, nhưng chúng luôn cạnh tranh dưới trướng của Thừa Phong và chúng sẽ không bao giờ nhỏ và nhẹ được như máy thu thanh của Thừa Phong.

Theo quan điểm của Diệp Kiều, máy thu thanh của Thừa Phong đã thực sự đạt đến đỉnh cao vào thời điểm này, bản nâng cấp tiếp theo là MP3 và MP4. Điều này đòi hỏi ngành công nghiệp chip phải theo kịp, phòng thí nghiệm do Lục Thừa đầu tư đã sản xuất chip bộ nhớ và cô tin rằng không có vấn đề gì lớn.

Diệp Kiều chậm rãi bóc cam: “Lần này Ninh Nhã Vân cũng là do A Triệu giới thiệu sao?”

“Cũng không phải như vậy. Công ty của bọn họ muốn có nhiều nguồn hàng hơn, lại nghe được nơi sản xuất ở thành phố Bắc Hà, cho nên họ đã đến đây.

Lục Thừa lười biếng đứng dậy, đưa tay qua, tựa cằm lên vai Diệp Kiều, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của cô. Nhìn những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bóc từng miếng cam của cô, sự tương phản giữa màu trắng và đỏ cam cho thấy một loại vẻ đẹp đặc biệt.

Đặc biệt là ngón tay của Diệp Kiều rất nhanh nhẹn, phần thịt cam mà cô ấy bóc ra không hề bị tổn thương, phần nước cam được giữ lại dưới lớp màng mỏng trong suốt.

Cổ họng Lục Thừa động đậy, không biết là vì quả cam hay là cái gì khác.

Diệp Kiều di chuyển vai của cô, nghiêng đầu nhìn anh: “Tiếp đó?”

“Tiếp đó cũng không có gì hay để nói thêm cả.

” Lục Thừa quay đầu hôn lên sườn mặt cô.

Diệp Kiều sửng sốt, lập tức đi nhìn xem con gái, phát hiện cô bé không để ý nên trừng mắt nhìn Lục Thừa: “Đang là ban ngày, anh đừng lộn xộn.

“Anh không có lộn xộn.

” Lục Thừa vô tội chớp chớp mắt, hai tay vòng qua eo cô, uốn éo dán vào người cô. “Anh ôm vợ của anh thì có gì sai nào?”

Diệp Kiều: “.

.

. ”

Người đàn ông này thực sự là chiếm lợi bao nhiêu cũng không đủ mà. Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, eo đột nhiên thẳng tắp: “Chờ một chút! Anh đã nói rất nhiều về chuyện của A Triệu và Ninh Nhã Vân. Còn Ngôn Khê thì sao? Cô ấy không phải là đang ở cùng với A Triệu hay sao?”

Ngô Ngôn Khê, chính là cảnh sát nữ đã phát thanh âm ở ngõ nhỏ giải cứu Trương triệu kia.

Lục Thừa nhún vai: “Anh cũng không biết.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ quan tâm đến tình cảm của người khác.