Lục Thừa lại nằm ngã xuống giường lười biếng nói, anh xoay người sang một bên, để một tay chống sau đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn vợ: “Hiếm khi thấy em trang điểm.
”
Diệp Kiều lại gần gương trang điểm, lấy khăn giấy sạch cẩn thận lau khóe môi, ánh mắt khẽ liếc về phía anh: “Hôm nay em đi gặp khách hàng nước ngoài, em cũng không thể để mất mặt được.
”
“Ừm.
” Lục Thừa bị ánh mắt quyến rũ của cô làm cho giật mình, toàn thân đều cảm thấy tê dại, chỉ biết gật đầu đồng ý phụ họa.
Cuối cùng Diệp Kiều cũng trang điểm xong, ngả người ra sau một chút, tháo dây buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống cổ, xõa trên bờ vai mảnh khảnh, tăng thêm nét quyến rũ.
“Trông em đẹp không?” Cô nghiêng người nhìn người đàn ông trên giường nở nụ cười quyến rũ.
Lục Thừa ngây người gật đầu: “Rất đẹp.
”
“Ồ.
” Diệp Kiều cười đến híp mắt, vươn tay chạm vào đầu môi của Lục Thừa. “Vừa rồi anh hôn lén em, trên miệng anh còn có vết son môi.
”
Mỉm cười, cô vẫn lấy một góc nhỏ của chiếc khăn giấy vừa dùng để lau cho anh.
Một chiếc khăn giấy sạch được dán lên môi Lục Thừa.
Lực tay của cô rất nhẹ nhàng. Ánh mắt Lục Thừa dần dần trở nên tối tăm, há miệng cắn lấy đầu ngón tay của Diệp Kiều. Chà sát nhẹ bằng răng và chạm bằng đầu lưỡi.
Ngay cả khi chỉ qua lớp khăn giấy mỏng, Diệp Kiều dường như đã bị anh chạm vào, cô củi đầu bắt gặp ánh mắt của anh.
Người đàn ông mới ngủ dậy tóc còn rối bù, tóc mái rủ xuống che đi vầng trán, nhưng lộ ra đôi mắt lại thâm thúy lạ thường, lúc này bên trong ánh mắt mang theo sự ôn nhu lưu luyến không che dấu một chút nào, xuống chút nữa là có thể thấy đầu lưỡi đỏ ửng của anh.
Sắc khí tràn đầy!
Mặt Diệp Kiều thoáng chốc đỏ bừng, nóng đến mức ngay cả phấn đánh mặt cũng khó có thể che lấp được vẻ thẹn thùng của cô.
“Em, em, em, em phải nhanh đi đây! Không thể đến đó trễ được!
”
Diệp Kiều vội vàng rút tay lại, ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy thay quần áo, nhưng bước đi của cô có chút lộn xộn, bóng dáng cũng có chút bối rối.
“Aiz...
.
” Lục Thừa ngã ngửa ra sau, cả người nằm thẳng, ánh mắt di chuyển theo thân thể cô.
Tiếc nuối nghĩ: Nếu như sáng nay Kiều Kiều không phải ra ngoài thì tốt biết mấy.
“Đợi đã, đứng nóng vội. Hay là anh lái xe đưa em tới đó nhé?”
Diệp Kiều như bình thường mặc đồ nội y, nhưng khi nghe thấy điều này, cô đã nhoài người ra khỏi phòng để đồ: “Không! Châu Châu ở nhà một mình em không cảm thấy an tâm.
”
Trong nhà có quá nhiều thiết bị điện, đặc biệt là bình gas trong bếp, bọn trẻ rất tò mò về mọi thứ, lỡ có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn để hối hận. Vì vậy, Diệp Kiều tuyệt đối không cho phép con gái ở nhà một mình.
“Được.
” Lục Thừa nhìn làn da trắng nõn nõn nà của cô lộ ra, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt thoải mái như đang ăn kem vậy.
Diệp Kiều không biết trong đầu người đàn ông của mình đang nghĩ gì, nên cô thay quần áo và chọn một đôi giày ba phân để đi vào.
Cô cũng không biết hôm nay họ có phải đi bộ nhiều hay ít, nhưng cô vẫn chú trọng đến sự thoải mái.
Bộ quần áo cô mặc hôm nay cũng là đồ trí thức.
Áo sơ mi trắng có diềm xếp nếp, bên trong quần đen, bên ngoài khoác áo khoác len.
Tất nhiên, cô sẽ không bao giờ quên mặc đồ mùa thu dưới áo sơ mi.
Phong thái rất quan trọng, đủ độ ấm cho cơ thể càng quan trọng hơn.
“Em đi đây!
”
“Đợi đã!
” Lục Thừa tiễn cô đến trước cửa, giữ cửa dặn dò cô.
Diệp Kiều
quay lại và ra hiệu “OK” với anh, sau đó bước đi với nụ cười trên môi.
Sau khi đi bộ mấy chục mét, Diệp Kiều lên xe buýt, đây là khu nhà máy, trạm xuất phát của xe buýt, có ghế ngồi. Xe tiến vào trung tâm thành phố Bắc Hà, người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đông.
Nhìn đám đông náo nhiệt, Diệp Kiều có tâm trạng rất tốt, dân số là nền tảng của một thành phố, có thể mang lại sự tăng trưởng kinh tế,
Trong lúc suy nghĩ lung tung, xe buýt đã đến tòa thị chính, Diệp Kiều vội vàng xuống xe.
Những người đứng gác ở cổng tòa thị chính nhìn thấy chứng minh thư của Diệp Kiều, cho cô vào.
Diệp Kiều đến tòa nhà một cách quen thuộc và gõ cửa văn phòng giám đốc ở tầng một.
Kỷ Liên Minh nhìn thấy cô khi ông mở cửa đã mỉm cười: “Giám đốc Diệp, tôi biết cô sẽ đến sớm mà! Nhanh lên, đến uống một tách trà nóng trước.
”
Cửa văn phòng mở rộng, Diệp Kiều cùng Kỳ Liên Minh ngồi mặt đối mặt uống trà, trò chuyện một hồi, mười phút sau, có người từ bên ngoài chạy vào.
“Giám đốc, xe của vị khách nước ngoài đã đến cửa!
”
Kỷ Liên Minh vội vàng đặt tách trà xuống, gọi Diệp Kiều: “Đi! Chúng ta đi đến cửa để chào đón họ.
”
Hai cái cửa này là được sử dụng có mục đích.
Xe đã đến cổng tòa thị chính, cách tòa nhà chính phủ mấy chục mét, khi nó vòng qua, Diệp Kiều và Kỷ Liên Minh tình cờ cũng tới nơi.
Diệp Kiều nhìn hai chiếc xe đến từ bên kia, nhịn không được líu lưỡi.
Bentley!
Xem ra là một người chủ giàu có.
Phải biết rằng Santana hiện nay ở Trung Quốc rất hiếm và giá cũng cao đến đáng sợ, dòng xe hơi nổi bật bên kia là xe hơi cao cấp Bentley, vô cùng đắt đỏ.
Kỷ Liên Minh đương nhiên biết chiếc xe này, ánh mắt có chút sáng lên, vừa mới đứng ở bậc thềm chào hỏi, lúc này mới bắt đầu bước xuống.
Không còn cách nào khác, Diệp Kiều cũng đi theo ông ta xuống dưới đó.
Xe từ từ dừng lại. Kỷ Liên Minh vội vàng chạy tới mở cửa.
“Chào mừng, chào mừng! Ông Ford, tôi thay mặt cho tất cả người dân thành phố Bắc Hà chào đón ông.
”
Diệp Kiều quay đầu nhìn ông ấy một cái, phát hiện ra chủ nhiệm Kỷ đã cười đến mức đôi mắt đều thành một đường thẳng.
Ford? Đó có phải là Ford mà cô đang nghĩ đến không?
Diệp Kiều đang âm thầm suy nghĩ. Nếu thực sự là gia đình Ford nổi tiếng thế giới, ông trùm ô tô Ford, người đã phát minh ra dây chuyền sản xuất lắp ráp. Lái một chiếc Bentley thực sự chẳng là gì đối với họ.
Chỉ là, họ có gì ở thành phố Bắc Hà? Có xứng đáng để nhà Ford dốc toàn lực đầu tư?
“Ngài Kỷ, xin chào.
” Tiếng Anh quen thuộc lọt vào tai cô, Diệp Kiều bắt đầu công việc phiên dịch của mình bằng một giọng nhỏ nhẹ.
Ngài Ford khá điển trai, khi nghe thấy tiếng mẹ đẻ quen thuộc, ông ta ngạc nhiên quay đầu nhìn Diệp Kiều.
“Quý cô đây là.
.
.
?”
Kỳ Liên Minh mỉm cười giới thiệu: “Đây là giám đốc Diệp Kiều, chúng tôi đặc biệt mời cô ấy đến đây và cô ấy sẽ phụ trách công việc phiên dịch trong hai ngày tới đây.
”
Diệp Kiều đã dịch những lời của Chủ nhiệm Kỷ một cách nghiêm túc.
Ông Ford sửng sốt một lúc, rồi cười nói: “Rất vui được gặp cô, cô Diệp.
”
“Xin chào, ông Ford.
” Diệp Kiều cũng lịch sự bắt tay ông ấy.
“Cô thật xinh đẹp.
”
Ông Ford vừa nói vừa cúi đầu muốn hôn mu bàn tay của Diệp Kiều.
Diệp Kiều kinh ngạc trong giây lát rồi không biểu hiện gì ấn tay xuống, không để ông ta hôn, cô tự nhiên thu tay về.
Ông Ford sững người một giây, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười chào đón Kỷ Liên Minh.
“Thực ra, lần này tôi đến đây cùng với bốn bạn học từ Đại học Thâm Thành, họ đến từ trưởng Ngoại ngữ, tiếng Anh cũng rất tốt, tôi mời họ làm phiên dịch viên tạm thời.
”
Vừa nói, ông vừa nghiêng người, khiến mọi người chú ý đến bốn sinh viên trẻ tuổi phía sau.
Họ là hai người đàn ông và hai người phụ nữ, tất cả đều ăn mặc giản dị với nụ cười nhạt trên khuôn mặt.
“Nếu cô Diệp không phiền, bốn người chúng ta sẽ tham gia nhóm phiên dịch khi chúng ta nói chuyện sau.
” Ford cười nói.
Diệp Kiều khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.
”
Thông dịch đồng thời là một công việc rất mệt mỏi, nếu có người chia sẻ thì càng tốt, cô cũng có thể thoải mái rất nhiều.
editor: Mới đầu khi edit đến đây chúng mình đã tưởng Ford được đề cập đến là Henry Ford, người sáng lập Công ty Ford Motor. Nhưng sau khi kiểm tra thì ông Henry đã mất năm 1947, hiện tại trong truyện đang là những năm 80 nên tụi mình hoang mang x10. Sau khi edit thêm thì mới thấy, ông Ford được tác giả đề cập chỉ là một người thuộc các thế hệ sau của gia tộc Ford.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!