Lần này đến đây có tổng cộng tám người, ngoài bốn sinh viên ra, ông Ford còn mang theo thư ký, luật sư và nhà tư vấn đầu tư của mình. Khó trách bọn họ phải di chuyển bằng hai xe để đến đây, hai xe tám người, ngồi sẽ không bị chật cứng.
Diệp Kiều âm thầm líu lưỡi suy nghĩ, cô cảm thấy những người này có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể nói ra là có chỗ nào không đúng.
Khi cô đi chậm lại, chủ nhiệm Kỷ đã dẫn Ford và nhóm của ông ta đến hội trường trên tầng hai.
“Tôi đi gọi thị trưởng Miêu. Cô Diệp, làm phiền cô tiếp đãi bọn họ một chút nhé.
”
Diệp Kiều gật đầu: “Không thành vấn đề”
Sau khi chủ nhiệm Kỷ đi ra, hai sĩ quan bước vào phục vụ trà cho bọn họ.
Diệp Kiều ngồi đối diện với ông Ford và trò chuyện với ông ấy. Ông Ford cười nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ở thành phố Bắc Hà lại có một quý cô thanh lịch như cô. Trông cô không giống người phương bắc.
”
So với người phương bắc, Diệp Kiều có dáng người nhỏ nhắn hơn, làn da căng mọng, rất giống một cô gái lớn lên ở thủy trấn phía nam sông Dương Tử.
Trước khi xuyên vào trong sách cô vốn là người phương nam, sau khi xuyên vào thế giới này, khí chất tu dưỡng mấy chục năm qua không phải trong chốc lát là có thể thay đổi.
Tuy nhiên, với lý do như vậy, Diệp Kiều chắc chắn không thể nói với Ford và những người khác. Đối mặt với ánh mắt có chút tự phụ của đối phương, Diệp Kiều cười đáp: “Tôi ở Thâm Thành đã lâu, có lẽ tôi có chút khẩu âm từ nơi đó.
”
Khi nghe cô nói đến Thâm Thành, bốn sinh viên của Đại học Thâm Thành đều nhìn về phía cô.
Diệp Kiều quay đầu nhìn về phía họ, mỉm cười gật đầu: “Tôi đã từng đến Đại học Thâm Thành, môi trường bên trong rất tốt...
.
”
Dừng lại một chút, cô còn lưu luyến nói: “Chỉ là không biết rằng rạp chiếu phim ở góc tây bắc của trường còn ở đó không?”
Chỉ những người đã từng đến đó mới biết chi tiết này, những sinh viên này có chút cảnh giác với Diệp Kiều, nở một nụ cười ngượng ngùng.
Cô gái mặc áo đỏ cười để lộ lúm đồng tiền trên má nói: “Vẫn còn đó. Nó được trang trí lại vào năm ngoái, những chiếc ghế trong giảng đường đã được thay bằng ghế mới.
”
“Thật sao? Nó khiến tôi muốn đi xem phim một lần nữa.
” Diệp Kiều nheo mắt cười và nhấp một ngụm trà từ tách trà tráng men trước mặt. “Lần đầu tiên hẹn hò, tôi đã xem một bộ phim ở đó.
”
“Có thể nha, trước khi chúng tôi đến, có hai bộ phim mới ra rạp. Nó được chuyển đến từ thành phố Hồng Kông, tôi nghe nói rằng cốt truyện của nó rất thú vị.
” Cô gái nói về niềm hạnh phúc của mình và quay đầu nhìn những học sinh khác xung quanh mình.
“Tất cả mọi người đã xem tờ rơi chưa?”
“Có chứ, có chứ, nếu không phải tội đến đây làm phiên dịch viên thì giờ này tôi đã đi xem xong chúng rồi.
” Nam sinh đang nói chuyện biểu cảm có chút tiếc nuối nói. Trên thực tế, anh ấy đã mua vé và muốn mời cô gái mình thích cùng xem.
Bốn người của ông Ford nhìn thấy Diệp Kiều và các sinh viên đang trò chuyện sôi nổi, nhìn nhau và trao đổi ánh mắt.
“Cô Diệp, không biết cô có thể giới thiệu thành phố Bắc Hà cho chúng tôi được không?”
Ford đột ngột ngắt lời, các sinh viên ngừng nói chuyện, chỉ mỉm cười xin lỗi với Diệp Kiều.
Diệp Kiều cũng không để trong lòng, cô ấy vốn phụ trách việc tiếp đãi, lúc nãy chỉ do chuyển chủ đề nên mới nói nhiều thêm hai câu. Tại thời điểm này, tất nhiên, ông Ford và những người khác là ưu tiên hàng đầu.
“Ông Ford, ông muốn biết điều gì về thành phố Bắc Hà nhỉ? Xung quanh thành phố Bắc Hà có hai danh lam thắng cảnh cấp 5A, phong cảnh rất đẹp, nếu ông có hứng thú, hai ngày nữa tôi có thể dẫn ông đi.
”
“Không không không, tôi không có hứng thú với danh lam thắng cảnh. Điều tôi muốn biết là thành phố Bắc Hà hiện đang có những ngành công nghiệp nào?”
Ông Ford mỉm cười và chỉ vào nhà tư vấn đầu tư của mình: “Jones sẽ xem xét toàn diện vấn đề của dây chuyền công nghiệp khi đưa ra đánh giá. Việc tích hợp các ngành công nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn sẽ giúp chúng tôi dễ dàng thực hiện các dự án đầu tư tiếp theo. Chúng tôi cũng không muốn sau khi nhà máy của mình thành lập tại thành phố Bắc Hà mà vẫn tốn chi phí thu mua nguyên liệu từ những nơi xa khác.
”
“Ngài suy xét rất toàn diện.
” Diệp Kiều khẳng định lời nói của mình, cân nhắc một lúc, cô thực sự không muốn trước khi thị trưởng Miễu và những người khác đến đã nói đến chủ đề này, chỉ có thể lắc đầu nói.
“Nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ là một phiên dịch viên bình thường, tôi không biết nhiều về cách bố trí công nghiệp tổng thể của thành phố Bắc Hà.
”
“Tôi hiểu rồi.
.
.
”
Ông Ford thở dài, ông quay đầu thì thầm vài câu với người đằng kia mà không hỏi thêm câu nào.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi gượng gạo. May mắn thay, tiếng bước chân của chủ nhiệm Kỷ đã đến từ cửa: “Tôi xin lỗi! Tôi đã để ông đợi, ông Ford. Đây là thị trưởng Miêu của thành phố Bắc Hà của chúng tôi.
”
Vài phút tiếp theo là phần giới thiệu lẫn nhau của mọi người.
Sau khi thị trưởng Miêu ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái nói: “Lần này mời được ngài Ford, thật là vinh hạnh cho chúng tôi.
”
Ford cũng rất giữ thể diện: “Ngài quá khách khí rồi.
”
Với cây bút trong tay, Diệp Kiều bắt đầu công việc dịch thuật của riêng mình.
Cô đã đặt lịch hẹn với bốn sinh viên, mỗi người chịu trách nhiệm trong 20 phút và cô ấy là người đầu tiên trong danh sách sắp xếp.
Rõ ràng, thị trưởng Miêu đã chuẩn bị đầy đủ, ông ấy đã yêu cầu chủ nhiệm Kỷ phân phát tất cả các tài liệu mà ông ấy mang đến.
“Ông Ford, đây là tất cả các dây chuyền công nghiệp mà chúng tôi hiện có ở thành phố Bắc Hà. Trước đây tôi đã nghe thư ký của ông nói rằng ông dự định xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô ở thành phố Bắc Hà của chúng tôi.
Tôi đề nghị ông có thể đặt nhà máy trong khu công nghiệp của chúng tôi, hiện có năm nhà máy, trong vòng một năm, quy mô của khu công nghiệp sẽ mở rộng lên 30 nhà máy.
Tất cả các loại cơ sở vật chất hỗ trợ sẽ theo kịp. Thượng nguồn và hạ nguồn của nhà máy ô tô sẽ dần hội tụ trong một khu công nghiệp.
”
Diệp Kiều chớp mắt, khu công nghiệp này không phải là địa điểm của nhà máy điện Thừa Phong và nhà máy may mặc JJ của bọn họ hay sao? Cô không ngờ tham vọng của thị trưởng Miêu lại lớn như vậy.
Ông Ford nhìn nhà máy tài liệu, tài liệu trong tay ông ấy có cả tiếng Trung và tiếng Anh, sau khi đọc xong, ông ấy suy nghĩ một lúc: “Năm nhà máy đã xây dựng ở đây là những nhà máy nào?”
Thị trưởng Miêu mỉm cười và nói: “Những nhà máy đó là nhà máy điện Thừa Phong, nhà máy may mặc JJ, nhà máy sắt thép Bắc Hà, nhà máy gỗ Bắc Hà và nhà máy thực phẩm Bắc Hà.
"
Khi nói về ba nhà máy tiếp theo, đôi mắt thị trưởng Miêu lóe lên vẻ áy náy: “Mặc dù ba nhà máy sau là chi nhánh của nhà máy thuộc sở hữu nhà nước của chúng tôi ở thành phố Bắc Hà, nhưng quy mô sẽ tiếp tục được mở rộng trong tương lai và hoạt động kinh doanh chính của nhà máy cũng sẽ được chuyển giao.
”
“Ừm.
.
.
” Ông Ford gõ bàn, tỏ vẻ khó xử.
“Các nhà máy mà ông đề cập không liên quan nhiều đến nhà máy ô tô của chúng tôi.
.
. Như ông đã biết, chúng tôi sản xuất ô tô Ford và nhiều bộ phận phải được sản xuất bởi nhà máy chính gốc.
”
“Tôi biết. Nhưng lợi thế Bắc Hà của chúng ta cũng rất rõ ràng! Nhân công của chúng ta rất ré!
"
Thị trưởng Miêu khoanh tay và mỉm cười với vẻ bình tĩnh thong dong.
“Ông sẵn sàng đi đến đây một chuyến, không phải vì điều này hay sao? Công nhân của chúng tôi chỉ cần 30 nhân dân tệ một tháng, chỉ bằng 10 đô la Mỹ khi quy đổi. Theo như tôi được biết, tại nhà máy của ông ở quốc gia M, mức lương trung bình hàng tháng của công nhân vượt quá 500 đô la Mỹ. Ông có thể tiết kiệm được bao nhiêu chi phí ở nơi đây chứ?”
“Nhưng những chi phí này không đủ để trang trải cho chi phí vận chuyển đường dài của tôi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!