Ford tiên sinh thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ngài biết đấy, hiện nay giá cả vận chuyển hàng hoá rất cao, nó được tính theo dặm, khoảng cách của đất nước chúng tôi đến Trung Quốc thật sự quá xa.
Vừa nói, ông ta vừa dang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thị trưởng Miêu khẽ cau mày, có chút không vui, cảm thấy người nước ngoài ở trước mặt này đang giở trò với ông.
Theo như những gì ông ta nói, thành phố Bắc Hà không có điểm nào hấp dẫn cả, vậy tại sao họ lại mất công đến đây chứ?
Thị trưởng Miêu không muốn nói thêm gì nữa, nhướng mày, cầm tách trà nóng lên uống.
Thư ký của Ford đã nghiên cứu rất kỹ về người Trung Quốc, từ hành động của Thị trưởng Miêu, cô ta cảm nhận được Thị trưởng Miêu đang rất không vui, cô ta vội vàng kéo lấy góc
áo dưới bàn của Ford.
Ánh mắt của Ford lóe lên trong chốc lát, vẻ tươi cười trên gương mặt vẫn như cũ vẫn không hề thay đổi.
"Tuy nhiên, nếu Bắc Hà có thể cung cấp cho tôi thứ khác, tôi cảm thấy chúng ta vẫn có thể để thảo luận thêm về khoản đầu tư này.
"
Thị trưởng Miêu cầm tách trà, mỉm cười: "Ford tiên sinh đang ám chỉ cái gì?"
"Chip.
"
Ford tiên sinh cười híp mắt, hai mắt cũng trở nên phát sáng.
"Tôi nghe nói, gần đây tập đoàn Thừa Phong đã nghiên cứu ra một con chip có kích thước nano, loại chip này rất thích hợp để sử dụng cho các loại ô tô, nó có thể tăng cường các chức năng cảm biến khác nhau của ô tô. Ngài biết đấy, các tài xế trên toàn thế giới đều có một khó khăn chung, đó là đỗ xe và lùi xe. Nếu loại chip này có thể hoạt động trên những chiếc xe của chúng tôi, việc đỗ xe và lùi xe sẽ không còn là vấn đề nữa!
!
"
"Chip?" Thị trưởng Miêu sững người một lúc, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều.
"Về phương diện này, thật sự tôi cũng không biết quá nhiều, anh chắc chắn Thừa Phong đã nghiên cứu ra nó sao?”
“Vâng.
” Ford tiên sinh vô cùng chắc chắn, anh ta bảo thư ký lấy ra một cuốn tạp chí tiếng anh. “Ngài xem, nghiên cứu mới nhất của bọn họ được đăng ở đây. Trên đó viết tên của tập đoàn Thừa Phong”
Diệp Kiều đang ngồi giữa Thị trưởng Miều và Ford tiên sinh, cô tự nhiên vươn tay ra nhận lấy, sau đó cúi đầu đọc qua.
Tiêu đề của bài viết rất dài: Nghiên cứu khả thi về việc đưa bóng bán dẫn kích thước nano vào chip.
Cái tên bên dưới là cái tên mà Diệp Kiều rất quen thuộc – Hàn Cẩm.
Người kia là thiên tài về khoa học vật liệu.
Lục Thừa chính là người giúp anh ta thoát ra khỏi công việc dọn dẹp vệ sinh và sắp xếp cho anh ta một công việc mới phù hợp. Kể từ đó, phòng thí nghiệm của Lục Thừa liên tục đưa ra những thành quả mới, hầu hết đều liên quan đến khoa học vật liệu.
Nếu không, Lục Thừa cũng không thể nào đem máy nghe nhạc làm thành kích thước nhỏ bé như vậy vào thập niên 70, càng không thể bắt đầu ảo tưởng về việc tạo ra mp3 vào lúc này.
Khi nghiên cứu đến việc lưu trữ, chắc chắn sẽ liên quan đến lĩnh vực chip. Mà bộ phận quan trọng nhất của con chip là bóng bán dẫn, bóng bán dẫn ngày càng nhỏ hơn, mạch tích hợp ngày càng nhiều và cuối cùng sẽ có điện thoại di động cỡ lòng bàn tay và máy tính xách tay có kích thước bằng cuốn sách mà Diệp Kiều đã thấy ở thế kỷ 21.
Việc nghiên cứu ra thành quả, đương nhiên sẽ kéo theo các bài báo có uy tín viết về nó. Việc xuất bản các bài báo có yếu tố như vậy là điều cần thiết đối với các nhà khoa học và những công ty cam kết khám phá thị trường quốc tế.
Bạn biết đấy, ở thế kỷ 21 ((nature)) (science)) ((cell) là niềm mơ ước của nhiều nhà nghiên cứu khoa học. Chỉ cần nghiên cứu của họ được đăng trên ba tạp chí hàng đầu này, phòng thí nghiệm nghiên cứu của họ có thể sẽ vui vẻ trong nửa năm, giá cổ phiếu của công ty họ sẽ tăng trong một tuần.
Đương nhiên, Thị trưởng Miêu và những người khác tạm thời không thể hiểu được những nội dung viết trên đó.
Bây giờ, Thị trưởng Miêu chỉ cảm thấy đau đầu, những ký tự tiếng Anh dày đặc ở trước mặt giống như những con nòng nọc, khiến ông cảm thấy chóng mặt.
Diệp Kiều kịp thời ghé vào tay ông, vươn tay chỉ vào tiêu đề, nhỏ giọng nói.
"Miêu thị trưởng, đây là tên tác giả và tên công ty, người Trung Quốc chúng ta xuất bản báo ra bên ngoài, tên đều là dùng ghép vần, chú chỉ cần đánh vần là sẽ biết.
"
Hóa ra là ghép vần.
"Được.
" Thị trưởng Miêu nheo mắt lại, cảm thấy việc ghép vần trong một đống từ tiếng Anh cũng khá thú vị.
Ông buông lỏng mặt mày, cố gắng thử sức.
"Đó thực sự là tập đoàn Thừa Phong.
"
“Vâng.
” Diệp Kiều cười gật đầu.
Thị trưởng Miêu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Lục Thừa có nói cho cháu biết không?”
Diệp Kiều lắc đầu: "Không có. Công việc của anh ấy ở bên đó liên quan đến cơ mật, cháu sẽ không hỏi về nó.
”
"Tôi hiểu rồi.
"
Ford và những người khác nhìn thấy hai người bọn họ thầm thì với nhau, cũng không hề nóng vội, chỉ yên tĩnh cười chờ bọn họ.
Vài phút sau, Diệp Kiều trở lại chỗ ngồi của mình.
Thị trưởng Miêu đặt cuốn tạp chí xuống, bắt đầu đàm phán thêm một lần nữa.
“Ford tiên sinh, yêu cầu mà ông đưa ra, tạm thời chúng tôi không thể nào đáp ứng được,
”
"Tại sao?" Ford ngạc nhiên mở to đôi mắt. Quyền uy của chính phủ Trung Quốc không phải là tuyệt đối sao? Chỉ cần bọn họ đồng ý, bất kỳ doanh nghiệp nào cũng đều phải phục tùng sao?
Thị trưởng Miêu cười nói: "Bởi vì Tập đoàn Thừa Phong là doanh nghiệp tư nhân.
"
“Doanh nghệp tư nhân?!
” Ford quay đầu nhìn thư ký của mình, dùng tiếng mẹ đẻ nói nhỏ.
Tiếng mẹ đẻ của ông ta không phải là Tiếng Anh, ông ta nói nhanh đến mức nghe như một mớ hỗn độn.
"Alice, các doanh nghiệp ở Trung Quốc không phải đều là doanh nghiệp nhà nước sao?”
"Vâng. Bọn họ là nền kinh tế bao cấp.
"
"Vậy Tập đoàn Thừa Phong là sao?”
"Là do tôi điều tra không rõ ràng, lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại.
" Alice cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng lúc điều tra, tập đoàn Thừa Phong có cổ phần của Chính phủ, như vậy thì tại sao Tập đoàn Thừa Phong vẫn là doanh nghiệp tư nhân được chứ?
Những người khác nghe không hiểu nhưng Diệp Kiều lại nghe vô cùng rõ ràng.
Bọn họ nói tiếng Pháp!
Kiếp trước, Diệp Kiều sống ở Pháp rất nhiều năm.
Một trong ba vương quốc có nên ẩm thực lớn trên thế giới—Trung Quốc, Pháp và Thổ Nhĩ Kỳ.
Để có thể học được cách nấu những món ăn ngon nhất, cô đã đến tất cả các thành phố ở Pháp.
Trong qua trình theo đuổi các món ăn ngon, Diệp Kiều đã nghe qua rất nhiều khẩu âm khác nhau trong tiếng Pháp.
Ford cùng Alice dùng khẩu âm của Paris, cho nên tương đối dễ nghe. Cuối cùng, Ford nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù sao đi nữa, chúng ta phải lấy bằng được con chip của họ!
"
Không biết Alice nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt: "Vâng, tôi hiểu rồi.
"
Bọn họ nói chuyện với nhau rất nhanh, trong mắt những người khác bọn họ chỉ đang nhỏ giọng nói chuyện vài câu mà thôi. Chỉ có Diệp Kiều nhận thấy sự bất thường trong đó.
Ford lần nữa ngồi thẳng người: "Thị trưởng Miêu, không biết ngài có thể giúp tôi một việc được không? Tôi muốn gặp người phụ trách của tập đoàn Thừa Phong"
Mặc dù là doanh nghiệp tư nhân, nhưng với sự kiểm soát của chính quyền Trung Quốc, bọn họ sẽ có tiếng nói nhất định đối với các doanh nghiệp tư nhân.
“Chuyện này...
. Thị trưởng Miêu vuốt tách trà, giống như đang trầm tư nhưng khoé mắt lại liếc về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều mỉm cười nhìn ông.
Thị trưởng Miêu ngay lập tức hiểu ra, nhìn về phía Ford và nhóm người của anh ta khẽ gật đầu.
"Nếu chỉ là gặp mặt, tôi có thể an bài một chút. Ford tiên sinh, anh vừa mới đến Bắc Hà, hôm nay chúng tôi sẽ chiêu đã anh một bữa được chứ? Tuy rằng Bắc Hà gần biên giới, nhưng chúng tôi có rất nhiều món ăn ngon.
”
Ford và những người khác biết Thị trưởng Miêu cần thời gian để thu xếp, cho nên họ liền đồng ý.
Đoàn người vừa nói vừa cười, chủ đề xoay quanh về đặc sản của Bắc Hà.
Những thứ này không cần Diệp Kiều phải phiên dịch, bốn học sinh còn lại thay nhau đảm nhiệm.
Diệp Kiều cầm lấy tách trà, vừa uống từng ngụm vừa cười lắng nghe đoàn người nói chuyện.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!