Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,395
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Để hiểu rõ hơn về tiến độ nghiên cứu chip của tập đoàn Thừa Phong, Ford đã nói chuyện với Lục Thừa trong một thời gian dài.

Ông ta đã phát hiện ra Trương Minh là người rất có nguyên tắc và cũng là người không xem trọng tiền bạc. 10.

000 đô la Mỹ mà họ vừa đưa cho Trương Minh mà mới một lúc anh ta đã đưa tiền lại cho Lục Thừa, thật là ngu ngốc.

Tuy nhiên, vị Lục Thừa này thì khác, anh rất giỏi nói những lời sáo rỗng. Chỉ trong nửa giờ, Ford đã nhận được rất nhiều tin tức từ anh, trong lòng ông ta vui mừng không thôi.

Có lẽ đối với Lục Thừa, những tin tức như vậy không quan trọng. Anh không chú ý đến các chi tiết khác nhau bị rò rỉ từ lời nói, điều này đủ để Ford và những người khác suy đoán về tiến độ nghiên cứu của họ vào lúc này.

“Giám đốc, nhà ăn đã chuẩn bị xong cơm trưa, có thể dẫn những vị khách này qua bên đó rồi ạ.

“Được.

” Lục Thừa hướng về phía Ford cười mời. “Ông Ford, tôi đã chuẩn bị bữa trưa cho tất cả mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.

"

Ford cười lớn: “Anh Lục, anh thật sự quá khách sáo rồi!

Thật ra trong lòng ông ta còn cảm thấy rất tiếc nuốt, đề tài rốt cục đã có thể đi vào trọng điểm nhưng đột nhiên lại bị cắt ngang.

Tuy nhiên, Ford đã thay đổi quyết định, đợi lát nữa cùng nhau ăn trưa thì có thể tiếp tục nói chuyện rồi. Ông ta nghe nói rằng người Trung Quốc ít đề phòng nhất trong khi ăn, nói không chừng ông ta có thể kiếm thêm chút thông tin có ích gì đó.

Nhưng ngoài dự liệu của Ford, ông ta hầu như không có cơ hội nói chuyện với Lục Thừa trong bữa trưa này. Bởi vì Lục Thừa hoàn toàn không ngồi bên cạnh ông ta mà chỉ xoay quanh người phiên dịch được chính quyền thành phố Bắc Hà mời!

Ford rất tức giận, âm thầm nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn người đang ngồi bên tay trái mình, chủ nhiệm Kỷ, sau đó nhìn bên phải là thị trưởng Miêu, nhưng lại không có biện pháp nào để tránh mặt đi cả.

Chủ nhiệm Kỷ tinh ý nhận ra tâm trạng của ông ta không ổn nên cười hỏi: “Ông Ford, ông có cần gì không?”

Đối với nhà tài chính lớn muốn đầu tư 100 triệu đô la Mỹ vào thành phố Bắc Hà này, Chủ nhiệm Kỷ rất sẵn lòng cung cấp cho ông những dịch vụ cao cấp nhất.

Ford mỉm cười và chỉ vào chiếc bàn bên cạnh: “Sao anh Lục không ngồi cùng với chúng ta?"

“Cậu ấy à.

” Chủ nhiệm Kỷ quay đầu liếc nhìn Lục Thừa và Diệp Kiều, nói một cách thích thú lắc đầu. “Cậu ấy muốn ngồi cùng với vợ của mình hơn.

“Vợ?” Ford không hiểu rõ từ này trong tiếng Trung Quốc.

Nữ sinh phụ trách phiên dịch vội vàng dùng từ “wife”.

Ford kinh ngạc: “Cô Diệp là vợ của anh Lục sao?!

Chủ nhiệm Kỷ gật đầu như một lẽ đương nhiên: “Vâng. Nếu không, làm sao tôi có thể liên lạc với Giám đốc Lục nhanh như vậy? Cô Diệp đã về nhà và nói với Giám đốc Lục đấy.

Ford: “...

.

Ông ta còn nghĩ rằng đó là vì chính phủ của bọn họ rất cường thế, ngày hôm trước nói có thể liên hệ gặp mặt một chút thì ngay ngày hôm sau họ liền có thể sắp xếp một cuộc gặp mặt rồi.

Hóa ra là người quen à!

Chủ nhiệm Kỷ không nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt ông ta, tiếp tục cười nói: “Đó là lý do tại sao chúng tôi thuê Diệp Kiểu làm thông dịch viên, một mũi tên trúng hai đích!

Ông ấy khá tự hào trong lời nói của mình.

Ford và một số người đi cùng với ông ta nhìn nhau, vô thức nuốt nước bọt.

Có vẻ như ông ta đã quấy rối cô Diệp vào ngày hôm qua.

“Tôi hy vọng mình không mất lịch sự trước mặt cô Diệp.

Thị trưởng Miêu, người đang im lặng lắng nghe, đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Không hề. Diệp Kiều có tính cách rất tốt, cô ấy luôn ủng hộ công việc của chính phủ. Ông Ford hãy đối xử với cô ấy như một phiên dịch viên bình thường là được.

Ford không nói nên lời. Ông ta đã không đối xử với cô ấy như một phiên dịch viên bình thường đấy.

Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Ford đã yêu khuôn mặt xinh đẹp và thân hình cong của Diệp Kiều, ông ta cũng ngầm bày tỏ rằng ông ta có thể đưa cô ra khỏi Trung Quốc và chỉ cần cô trả một cái giá nho nhỏ mà thôi.

Người lớn hiểu điều này có nghĩa là gì.

Mặc dù Diệp Kiều không trả lời cho ông ta rõ ràng vào thời điểm đó, nhưng Ford có niềm tin rằng ông ta chắc chắn sẽ mang cô theo khi ông ta rời thành phố Bắc Hà.

Thật không ngờ.

.

.

Diệp Kiều lại có thân phận như vậy.

.

.

Ford đột ngột đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt đi tới bên cạnh. Những người ngồi cùng bàn với ông đều lộ vẻ khó hiểu, chỉ có cô bạn học phụ trách phiên dịch vội vã đi theo.

Lúc này, Diệp Kiều ở bàn khác đang ăn trứng hấp.

Món trứng hấp thịt nạc này là món ăn đặc sản của đầu bếp căn tin, nhân trứng mềm tan trong miệng, lớp thịt nạc bên dưới cũng giữ được vị ngon nhất, ăn kèm với nước tương đậm đà cùng với mỡ lợn thơm phức, thực sự khiến mọi người muốn ăn nó mãi thôi.

Nhìn cô ăn một cách ngon lành, ánh mắt Lục Thừa hiện lên sự vui vẻ, sợ lát nữa sẽ bị người khác chia ra ăn mất, anh cầm thìa của mình múc một miếng lớn vào bát, định đợi khi cô ăn xong phần đó lại chuyển qua cho cô.

“Cô Diệp.

” Giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng anh, cả Diệp Kiều và Lục Thừa đều vô thức quay lại nhìn.

Ford đẩy ly rượu trong tay về phía trước và nhìn Diệp Kiều với vẻ áy náy.

“Cô Diệp, thực xin lỗi, tôi thật sự không biết cô là vợ của anh Lục, hai ngày nay đã đắc tội với cô rồi.

Nữ sinh vội vàng phiên dịch từng chữ.

Lục Thừa nghe vậy không hiểu, khẽ nhíu mày. Diệp Kiều chớp mắt, nhìn chủ nhiệm Kỷ và thị trưởng Miêu đang đứng sau Ford với vẻ mặt khó hiểu, nhanh chóng hiểu ý anh ta, lắc đầu buồn cười nói: “Không sao, tôi không để trong lòng”

Thấy vẻ mặt của cô cũng không phải giả, Ford thả lỏng rất nhiều, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: “Cô là người phụ nữ rộng lượng nhất mà tôi từng thấy. Tôi muốn mời cô một ly!

Diệp Kiều cầm ly rượu trên bàn ngay chỗ của mình, nâng lên chạm vào ly của ông ta.

“Tới, lại đây, anh Lục, chúng ta cũng uống chút một ly nhé.

Dẹp đi những nghi vấn trong lòng, Lục Thừa đứng dậy chào hỏi Ford.

Sau bữa ăn, Lục Thừa tiễn Ford và những người khác đi, sau đó quay sang nhìn Diệp Kiều bên cạnh: “Vừa rồi ông ta nói vậy là có ý gì?”

Diệp Kiều ngẩng đầu lên cười nói: “Nói cái gì?”

Lục Thừa nhìn thẳng vào mắt cô, vươn vai đưa bàn tay to lớn của anh ra, kéo cô vào lòng. Anh đưa cô đến văn phòng giám đốc nhà máy của anh.

“Tại sao ông ta lại xin lỗi em.

Diệp Kiều ranh mãnh cúi đầu: “Bởi vì ông ta vẫn luôn ám chỉ với em trong hai ngày qua.

.

.

Lục Thừa dừng lại: “Ám chỉ em cái gì?”

“Ông ta ám chỉ là chỉ cần em ngủ với ông ta, ông ta có thể đưa em đến nước M.

Diệp Kiều cười khúc khích, “Phúc lợi này khá hấp dẫn phải không?”

“Hừ!

!

” Lục Thừa buông tay, xoay người liền đi về hướng cổng nhà máy.

Những người khác trong nhà máy thiết bị điện Thừa Phong đã bị anh làm cho giật mình, tất cả đều dừng động tác lại.

Diệp Kiều không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vậy, cô vội vàng đuổi theo, bắt được quần áo của anh: “A Thừa, anh muốn làm cái gì đâu?!

“Anh đi giết hắn!

Diệp Kiều dở khóc dở cười: “Anh còn muốn đuổi kịp Bentley của người khác bằng đôi chân của anh sao?”

“Anh có xe!

!

” Lục Thừa nghiến răng, “Anh sẽ lái xe đâm chết hắn ta.

“Đừng đừng đừng! Anh bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!

Diệp Kiều thấy anh thật sự tức giận, vội vàng nhào vào trong lòng anh, dùng hai tay vuốt ve lồng ngực lên xuống của hắn.

“Người nước ngoài thích đùa lắm! Ông ta cũng không để bụng. Còn em đã có anh rồi nha, sao em có thể thích một ông già như ông ta chứ?!

Cánh tay Lục Thừa ôm chặt cô vào trong lòng, khuôn mặt vẫn trông rất khó coi như cũ.

“Anh phải tìm cơ hội để đánh ông ta một trận.

“Được được được, đến lúc đó em sẽ đánh ông ta cùng với anh.

” Diệp Kiều gật đầu trấn an, đưa tay ra đẩy anh. “Chúng ta mau trở về đi, những người khác vẫn còn đang đợi chúng ta đấy.

Lục Thừa ôm cô trở về.

Những người khác trong nhà máy thiết bị điện quay đầu đi giả vờ nhìn phong cảnh khi thấy hai người họ ôm nhau.

Trong cuộc họp buổi chiều, Lục Thừa nhìn bản hợp đồng đầu tiên do phòng kế hoạch soạn thảo, khóe miệng thoáng qua một tia giễu cợt, anh cầm bút sửa lại tăng thêm 10% báo giá.

Dù sao bọn họ cũng là kinh doanh độc quyền, không nhân cơ hội tàn sát những người đó thì lương tâm của họ cũng cảm thấy cắn rứt.