Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,406
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Sau khi tiễn các quan chức của chính quyền thành phố Bắc Hà, bốn sinh viên đi theo làm phiên dịch cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, Ford mới có cơ hội nói chuyện riêng với người của mình.

Ông ta nhìn Alice hỏi trước: "Có tìm được tin tức gì hữu dụng không?"

Alice bất lực thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đẩu xoa xoa mắt cá chân sưng tấy.

“Tôi cố tìm một cái cớ để thoát khỏi tầm nhìn của nhân viên, mới vừa đi đến một cánh cửa kính đã bị chặn lại. Trung Quốc thực sự có quá nhiều người, một tầng nhỏ như vậy mà mỗi một cửa đều có người canh gác ở đấy!

Jones cũng tháo kính trên sống mũi xuống, xoa xoa giữa mày đang đau nhức của mình: “Nhân công của họ rất rẻ, họ cũng sẵn sàng làm những công việc như bảo vệ công chỉ với giá 1 đô la.

Alice không nói nên lời: “Thật là lấy giá rẻ quá.

Ford sốt ruột cắt ngang cuộc trò chuyện nhàm chán của họ: "Hãy nói cho tôi biết điều gì đó hữu ích đi! Jones, hôm nay anh có xem kỹ cấu trúc con chip của họ không?"

Jones suy nghĩ một lúc, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Nhờ có sự cố mà ông đã tạo ra nên tôi có thể suy ra hướng chung của các mạch tích hợp của họ. Nhưng tôi không kịp thời gian để quan sát xem các bóng bán dẫn bên trong con chip được làm bằng chất liệu gì, chúng được sắp xếp và kết hợp như thế nào. Động tác của bọn họ quá nhanh, nếu như Trương Minh đóng cống chậm hơn vài giây thì tôi đã có thể nhìn thấy phía sau của nó rồi.

Trong thí nghiệm, mạch tích hợp bắt lửa, sau đó khiến con chip phát nổ là điều bình thường, một khi nó phát nổ, Jones là người ở gần nhất, sẽ có thể có cơ hội nhìn rõ những linh kiện bị thổi bay ra ngoài là gì. Nếu gặp may mắn, anh ta còn có thể nhanh tay lẹ mắt mà trộm giấu mang về vài linh kiện nhỏ.

“Bọn họ có sự đề phòng rất cao.

” Đôi mắt của Ford hơi nheo lại, giọng nói của ông ta thật nặng nề.

Đôi mắt Ford hơi nheo lại, thanh âm trầm trọng: "Dựa theo suy đoán của tội, con chip mà bọn họ cho chúng ta xem hôm nay nhất định không phải là phiên bản mới nhất.

"

Jones và Alice đều yên lặng gật đầu, bọn họ cũng không cho rằng tập đoàn Thừa Phong lại ngu ngốc như vậy.

Jones nói: "Nhưng cho dù là phiên bản con chip đó thì chúng ta cũng vẫn không thể tạo ra nó...

.

"

Đây mới là điểm đáng buồn nhất, người ta cho bạn xem phiên bản kém nhất, bạn vẫn không thể hiểu, chứ đừng nói đến phiên bản mới của con chip mà họ đã giấu đi.

Ford rất bực bội: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại! Tôi tin rằng mọi người đều biết hậu quả của sự thất bại.

"

Mỗi khi ông ta nói về điều này, khuôn mặt của Alice sẽ hơi tái đi, cô ta đã tận mắt chứng kiến những người thất bại trong nhiệm vụ bị tra tấn đến chết như thế nào.

Môi Alice run run: "Tôi tin Phàm Đặc. Anh ấy nhất định sẽ thành công.

"

“Cô nói đúng.

.

.

” khi nghe thấy cái tên này, trên khuôn mặt Ford đã nở một nụ cười nhẹ.

"Phàm Đặc là người mạnh nhất, không có nơi nào anh ta không thể vào và không có gì anh ta không thể đạt được.

"

Jones cũng cười theo bọn họ, ánh mắt của ba người đều rơi vào một vị trí còn trống.

Lần này bọn họ tới đây bốn người, nhưng hai ngày qua đều không có mặt luật sư, và lúc này cũng không có ở đây. Anh ấy chính là Phàm Đặc trong miệng của ba người này, đặc vụ lợi hại nhất!

Trương Minh giống như bình thường tuần tra phòng thí nghiệm của mình một vòng, từ ngoài cùng bên trái trên tầng hai đến ngoài cùng bên phải trên tầng ba.

Phát hiện mọi thứ vẫn như thường lệ, cho nên anh chậm rãi quay trở về.

Thỉnh thoảng, Trương Minh cũng sẽ nói với các nhân viên nghiên cứu khoa học dự định thức khuya để chờ đợi dữ liệu rằng: hãy nghỉ sớm một chút.

Trong miệng anh ấy bảo người khác tan làm sớm, nhưng trên thực tế bản thân Trương Minh lại ở trong phòng thí nghiệm 24/24 giờ, thậm chí anh ấy còn có phòng riêng trên tầng hai.

Căn phòng này rất nhỏ, là căn phòng được ngăn từ phòng thí nghiệm ra, bên trong chỉ có thể kê một chiếc giường đơn dài một mét cùng một cái bàn làm việc.

Bình thường, Trương Minh hay ở chỗ này đọc sách và ngủ.

Khi kéo tấm màn lên thì nơi này chính là một căn phòng nhỏ an toàn, ấm áp.

Sau khi Trương Minh vào phòng, theo thói quen lấy chìa khóa mở ngăn kéo, xem tài liệu bên trong.

Sau khi đọc tư liệu từ đầu đến cuối xong, anh mới cảm thấy hài lòng, khóa lại.

Những tài liệu này đều là bảo bối của anh ấy, là thành quả nghiên cứu mới nhất của Thừa Phong, cũng là thành quả của thầy anh ấy, trước mắt, Trương Minh vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu.

"Thầy đúng là lợi hại thật.

"

Cảm thán một câu như vậy, Trương Minh cầm đồ vệ sinh trên bàn đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Mười phút sau, Trương Minh đánh răng xong, lên giường nhỏ nằm nhắm mắt lại ngủ, trên mỗi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Anh không nhận ra rằng ngăn kéo của mình đã bị mở ra và các tài liệu bên trong đã biến mất.

Bức màn khẽ lay động, rồi nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu.

Sáng hôm sau, toàn bộ tòa nhà thí nghiệm đều chấn động.

Trương Minh nhìn ngăn kéo trống rỗng của mình, đầu óc “Ong” lên một tiếng.

“Mọi người nhanh tới đây! Có trộm!

Lục Thừa không kịp mặc quần áo đàng hoàng nghiêm chỉnh đã khoác vội áo khoác lên rồi lao vào phòng thí nghiệm.

Sắc mặt của anh vô cùng xấu: “Bắt đầu từ lúc nào không nhìn thấy vậy?”

Hai mắt Trương Minh đỏ ngầu, âm thanh khàn khàn: "Sáng nay tôi thức dậy phát hiện tư liệu không thấy, tối hôm qua mười giờ tôi còn đọc lại một lần nữa mà.

"

"Kiểm tra! Xem tối hôm qua ai tới lầu hai!

"

Tòa nhà thực nghiệm của Nhà máy thiết bị điện Thừa Phong ngay lập tức chuyển sang chế độ cảnh báo và mọi người được gọi đến để điều tra kỹ lưỡng.

Bởi vì ngày hôm qua đoàn người của Ford đã đến nơi này, cho nên Lục Thừa đã đặc biệt báo cáo tình hình với Thị trưởng Miêu, sau đó đi cùng với Thị trưởng Miêu đến khách sạn tìm bọn họ.

Ford trông như vừa mới ngủ dậy, dụi mắt ngái ngủ.

"Chào anh Lục, sao anh đến đây lúc sáng sớm vậy?"

Lục Thừa sắc mặt khó coi, khóe miệng miễn cưỡng hơi cong lên.

“Ông Ford, đêm qua phòng thí nghiệm của chúng tôi đã bị trộm và tài liệu rất quan trọng đã bị mất. Cảm phiền ông hãy hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi.

Cơ thể Ford đột nhiên chấn động nhưng cũng lập tức tỉnh táo lại, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Phòng thí nghiệm bị mất trộm sao? Sao có thể xảy ra một điều như vậy được chứ? Phòng thí nghiệm của anh rõ ràng là rất nghiêm mật mà, cửa nào cũng có người canh gác, sao có thể trộm được?”

Nói lời khen như vậy vào lúc này giống như là một cái tát thẳng vào mặt vậy.

Sắc mặt Lục Thừa trầm xuống, vừa định nói gì đó thì cửa phòng mở ra.

Vừa rồi Alice lén lút nghe thấy cuộc nói chuyện qua khe hở của cửa ra vào cô ta rất hả hê, vui sướng khi người gặp họa.

"Ngày hôm qua, khi chúng tôi vào phòng thí nghiệm, anh đã yêu cầu chúng tôi đổi giày. Hôm nay anh lại đến đây và nói rằng phòng thí nghiệm đã bị đánh cắp, thật thú vị nha.

.

.

Sao hả? Khi kẻ trộm vào, hắn ta có hợp tác với các anh đổi giày hay không vậy?"

Sắc mặt của Thị trưởng Miêu cũng thay đổi, ông ấy nhìn sang, trên gương mặt chữ điền lộ ra vẻ uy nghiêm: "Cô Alice, xin hãy nói chuyện với thái độ đúng đắn! Hiện tại cảnh sát đang điều tra vụ án!

"

Bọn họ cũng không phải là tự mình đến mà có một số cảnh sát phía sau họ.

Người cảnh sát dẫn đầu tiến lên hai bước và lấy từ trong túi ra thẻ cảnh sát của mình.

"Xin hãy hợp tác với cuộc điều tra.

"

Alice bĩu môi, không tình nguyện: “Chúng tôi không làm gì cả. Phòng thí nghiệm của các người được bảo vệ chặt chẽ như vậy, vụ đánh cắp dữ liệu chắc chắn là do nhân viên trong phòng thí nghiệm đánh cắp. Các anh tới tìm chúng tôi làm gì.

Lục Thừa lười nói chuyện với cô ta, anh chỉ nhìn về phía Ford.

"Ông Ford, xin hãy hợp tác với cuộc điều tra. Lần này mất trộm chính là thành quả mới nhất sau quá trình nghiên cứu tỉ mỉ của tập đoàn chúng tôi, đã tiêu tốn vô số tâm huyết, chuyện này có liên quan đến các bí mật thương mại.

"