Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,527
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Ford cân nhắc một lúc rồi gật đầu: "Được! Chúng tôi là những công dân tốt đến thành phố Bắc Hà bản chuyện làm ăn, cho nên chúng tôi không có gì phải che giấu cả.

"

Thị trưởng Miêu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy phiền ngài Ford gọi mọi người ra ngoài, tôi mời mọi người uống trà.

"

Ford và những người khác ở riêng, bọn họ có tiền, cho nên mỗi người ở một phòng, một lúc sau cả bốn người đều tập trung tại phòng của Ford.

Thị trưởng Miêu nói là làm, ông lấy ra bộ ấm trà mà ông cố ý mang đến, bắt đầu cho mọi người xem nghệ thuật thưởng trà của mình: "Tôi đặc biệt học được nghệ thuật thưởng trà từ các bậc thầy ở phía nam.

"

Thị trưởng Miêu cười nói, động tác tay nhẹ nhàng uyển chuyển, làm đôi mắt Ford và những người khác đều sáng lên.

Ngoài cửa, Lục Thừa đi theo cảnh sát bắt đầu kiểm tra từng phòng.

Hành lý của Ford và những người khác đã được lục soát sau khi đã xin phép bọn họ, hiện tại họ chủ yếu kiểm tra các góc phòng xem có đồ vật giấu ở đó hay không.

"Vẫn chưa tìm được sao?" Mắt thấy nửa giờ đã trôi qua mà vẫn không có tiến triển gì, Lục Thừa cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cảnh sát lắc đầu tiếc nuối: "Không có. Những chỗ cần tìm chúng tôi cũng đã tìm hết. Tổng giám đốc Lục, có lẽ vụ trộm dữ liệu lần này thật sự không liên quan đến bọn họ.

"

Lục Thừa bực bội nhíu mày: “Hôm qua chỉ có bọn họ đến thăm phòng thí nghiệm.

Bọn họp là người khả nghi nhất.

Nửa giờ sau.

Sau khi uống xong trà, Ford không muốn nói chuyện phiếm với Thị trưởng Miêu nữa, liền đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lục Thừa.

"Anh Lục, anh có tìm được c gì không?"

Lục Thừa mím môi: "Không có.

"

Ford cười híp mắt: "Lúc nảy tôi đã nói rồi, với các biện pháp bảo mật của các anh, người có thể thuận lợi trộm lấy dữ liệu nhất định là người trong nội bộ của các anh mà thôi.

Lục Thừa thở dài nhìn anh ta: "Ford tiên sinh, anh nói rất đúng, thật xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi.

“Không có gì.

” Ford hào phóng phất tay, “Hy vọng anh Lục có thể sớm lấy lại dữ liệu của mình.

Lục Thừa gật đầu: "Yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết tốt, sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta.

"

Ford bắt tay với Lục Thừa.

Sau khi lãng phí hơn một giờ, Lục Thừa cũng không thu hoạch được gì.

Trên đường trở về, Thị trưởng Miêu rất lo lắng.

"Lục Thừa, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lục Thừa ngồi ở băng ghế phía sau xe, dựa lưng vào ghế, tư thế thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ lo lắng khi đứng trước mặt Ford.

"Chúng ta chỉ cần đợi thôi.

Thị trưởng Miêu thở dài: "Lần hợp tác này của chúng ta thật sự không được sao? Dù gì cũng là 100 triệu đô la Mỹ.

"

"Không nhất thiết. Nó chủ yếu phụ thuộc vào hành động tiếp theo của bọn họ.

"

Lục Thừa đã có một kế hoạch trong đầu, nhưng trước khi sự việc chưa giải quyết xong, anh sẽ không nói với Thị trưởng Miêu. Miễn cho ông ấy chờ đợi rồi không được, cảm xúc chuyển biến nhanh sẽ không tốt cho người lớn tuổi.

Thị trưởng Miêu có chút chán nản: “Hy vọng Ford và đám người kia có thể tuân thủ một chút đạo đức nghề nghiệp.

"

Lục Thừa cười khẽ nhưng không đáp lại, trong lòng anh biết rõ, Ford và nhóm người của ông ta tuyệt đối không phải là người có đạo đức. Bản chất tư bản của người phương Tây đã ăn sâu vào trong người họ, luôn đi kèm với bạo lực đẫm máu, như thời kỳ chế độ nô lệ da đen, như việc tiêu diệt thổ dân da đỏ sau khi chiếm đóng châu Mỹ.

Cùng những người này nói chuyện đạo đức, không bằng đánh cho bọn họ một trận đau điếng để họ không dám vươn móng vuốt ác độc ra nữa.

Lục Thừa nhìn xuống bàn tay phải đang đặt trên đầu gối của mình, dùng sức nắm thật chặt rồi buông ra.

Nắm đấm của anh không thể chờ được nữa.

"Anh về rồi sao?"

Diệp Kiều bưng bát cạnh cuối cùng từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô không quay đầu lại mà hỏi một câu.

Lục Thừa tiến lại gần cô, hai tay ôm lấy vòng eo thon của cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào cổ cô.

“Châu Châu đâu?”

Diệp Kiều đặt bát canh xuống, thảo đôi găng tay cách nhiệt trên tay ra, chống khuỷu tay lên bụng anh. Cảm nhận được cơ bụng căng cứng dưới khuỷu tay, trong lúc nhất thời đầu óc cô có chút nhộn nhạo, phải mất một lúc cô mới ổn định tinh thần, sau đó mỉm cười trả lời anh: "Con bé ở trong phỏng của nó. Nó rất thích cầu trượt mà bố đã làm cho.

"

Theo thời gian, phòng công chúa của Lục Minh Châu có thêm một vài món đồ chơi bên cạnh chiếc giường màu hồng của cô bé.

Niên đại này, đồ chơi rất hiếm, cho dù Lục Thừa có tiền, muốn mua cũng không tìm được chỗ để mua, cho nên, những món đồ chơi hiện tại của bạn học Châu Châu hầu hết đều là do chính tay ông nội Lục Kiến Quốc làm tặng cho cô bé.

Trong đó, đồ chơi lớn nhất đương nhiên là một cái cầu trượt nhỏ, hai ngày trước Lục Kiến Quốc và Trương Thuý Thuý nhờ người đưa từ thôn đến, Châu Châu rất thích nó.

“Anh đi xem con bé.

Lục Thừa xắn tay áo đi về phía phòng con gái, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười của cô bé.

Bạn nhỏ Lục Minh Châu mặc một chiếc váy nhỏ nhảy nhót tung tăng bò lên cầu thang và trượt xuống cầu trượt, trong quá trình đó cô bé còn có thể lồng tiếng cho mình, đủ loại từ tượng thanh rất sinh động.

Lục Thừa dựa vào cửa nhìn một lúc lâu, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Châu Châu, con có muốn hát không?”

Lục Minh Châu đã trượt xuống phía dưới, ngồi trên tấm lót sàn mềm mại, nghiêng đầu nhìn về phía bố.

"Muốn!

!

"

“Vậy ngày mai, bố đưa con đến phòng thu âm được không?” Lục Thừa vui vẻ tiến lên bế lấy con gái: “Ba người chúng ta thu âm cùng nhau nhé!

"Hahahaha.

" Lục Minh Châu lắc chân, cười vui vẻ, cô bé tự tin giang rộng hai tay, làm thành động tác bay lượn.

Lục Thừa hỏi bé: “Châu Châu, con có đồng ý hát cùng với bố mẹ không?”

Lục Minh Châu hưng phấn kêu lên: "Châu Châu đồng ý!

"

Diệp Kiều đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy hai bố con bọn họ đi ra, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích cùng câu nói của Châu Châu.

"Hai người mau ra đây ăn cơm đi! Đừng có kỳ kèo mãi nữa!

"

“Đến đây, đến đây!

!

” Nghe thấy tiếng vợ gọi, Lục Thừa vội vàng ôm con gái chạy đến.

Tiếng cười như chuông bạc của Châu Châu truyền khắp dọc đường đi.

Vì Lục Thừa đã nghĩ đến việc thu âm bài hát, cho nên trong lúc ăn cơm xong, anh liền đem chuyện này nói với Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhướng mày: "Đã tiến triển đến mức này rồi sao?"

Lục Thừa cười, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, tâm trạng của anh khá tốt sau khi được ăn miếng thịt ngon lành.

"Hôm nay, anh còn tham gia diễn một vở kịch, anh tin rằng mọi chuyện có diễn ra một cách thuận lợi.

"Anh không sợ mình chơi đến quá nhập tâm sao.

” Diệp Kiều biết rõ toàn bộ kế hoạch của anh, hiện tại cô sợ anh chơi quá mức, ngược lại làm cho đối phương chó cùng rứt giậu.

Lục Thừa vô cùng tự tin: "Yên tâm đi, mọi việc đều nằm trong phạm vi kiểm soát của anh. Trước đây, anh bảo em chọn bài hát, em đã chọn được chưa?”

"Chọn được rồi, lát nữa em đưa cho anh xem.

Nói đến đây, Diệp Kiều cũng có chút xúc động, cô thật sự không ngờ đến, yêu cầu của mình đưa ra lại có thể được đáp ứng nhanh như vậy.

Trước đó, Lục Thừa nói rằng, mp3 của công ty bọn họ sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, vì tiếp đó họ cần mở rộng kho lưu trữ, cho nên ngoài việc trích xuất dữ liệu bài hát từ các băng từ hiện có, bọn họ cần phải thu âm thêm các bài hát mới.

Lúc đó, Diệp Kiều đã nghĩ đến một số bài hát rất được yêu thích ở đời sau, nhưng cô không biết sáng tác nhạc cũng không biết viết lời bài hát. Cô cũng không thể đảm bảo liệu những lời bài hát, nhà soạn nhạc và ca sĩ trong sách có thật sự tồn tại như những gì cô biết hay không. Nếu cô lấy những bài hát đó trước thì liệu có ảnh hưởng đến những người đó không?

Vì vậy, Diệp Kiều không trực tiếp lấy ra những bài hát đó mà chỉ đưa ra một số yêu cầu.

Không nghĩ đến, nhạc sĩ Lục Thừa tìm được thực sự viết ra được những bài hát giống với trong ân tượng của cô