“Chị không biết những thứ đó có phải là đồ cổ hay không.
” Viên Hiểu Quyên đỏ mặt: “Trông nó hơi cũ và cảm giác như những thứ này đã trải qua rất nhiều năm. Kiều Kiều, em có thể nhìn qua giúp chị không?”
“Em á?” Diệp Kiều ngại ngùng sờ sờ mũi của cô, lần trước cô tìm được một quyển sách bị nghi là của Vương Hy Chi, nhân lúc trời đẹp, cô lấy quyển sách ra phơi khô, chị dâu vừa vặn nhìn thấy. Có lẽ là từ khi đó chị dâu đã cảm thấy cô hiểu rất rõ về đồ cổ. Nhưng trên thực tế, Diệp Kiểu không có khả năng này.
“Em cũng không biết nhiều về đồ cổ.
”
“Không sao! Em có thể nhìn qua giúp chị một chút thôi cũng được.
” Viên Hiểu Quyên hào hứng nói và kéo Diệp Kiều đi xuống cầu thang: “Chị đã dọn dẹp tầng hầm rồi, mọi thứ đều ở trên giá.
”
Diệp Kiều đi theo cô ấy xuống lầu, liếc nhìn sân khi cô đi ngang qua tầng một. Châu Châu đang chơi với bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì cười.
Cái tốt của phía bắc chính là khô ráo, thuận lợi hơn cho việc bảo tồn các bức thư pháp và tranh cổ.
Khi Diệp Kiều đến tầng hầm, cô nhìn thấy các giá trên bốn bức tường, hiện tại trên giá còn hơn một nửa là trống rỗng, chỉ có mười mấy thứ được đặt trên giá ngay ở đối diện.
Những thứ này chủ yếu là bát, đĩa, nhìn qua tương đối cũ kỹ, mặt sứ không có hoa văn.
Có lẽ là do vẻ ngoài khiêm tốn và đơn giản mà chúng có thể được bảo tồn nguyên vẹn đến nay, nếu không phỏng chừng đã bị thất lạc trong những năm tháng bạo loạn kia rồi.
“Thế nào? Những thứ này có phải là đồ cổ hay không? Có đáng tiền hay không?” Viên Hiểu Quyên tò mò hỏi.
Bây giờ có tiền trong tay, cô ấy lại càng quan tâm đến đồ cổ hơn, hỏi có đáng tiền hay không cũng là để đánh giá xem có quý hay không.
Diệp Kiều cầm một trong những chiếc bát nhỏ lên, chạm vào nó, cảm xúc trơn tru, trên vành bát không có vết lồi lõm.
Khi nhìn vào ánh sáng, thành bát mỏng đến mức ánh sáng cam yếu ớt có thể xuyên qua.
“Không biết có đáng tiền hay không, nhưng sờ vào có cảm giác rất thoải mái.
”
Viên Hiểu Quyên có chút thất vọng: “Là vậy à...
.
”
“Chị dâu, trước hết chị cứ giữ chúng ở đây, đợi vài năm nữa rồi chúng ta có thể tìm được người hiểu biết về đồ cổ để xem qua chúng.
”
Diệp Kiều không chắc lắm về giá trị của chúng nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy rằng chúng nên được bảo tồn và giữ gìn.
“Được rồi, dù sao thì mấy thứ này cũng không chiếm nhiều vị trí.
” Viên Hiểu Quyên không chút do dự liền đồng ý.
“Kiều Kiều, em thấy ngôi nhà này thế nào? Chị có bị mua hớ không?”
Diệp Kiều đặt chiếc bát trong tay xuống, cười gật đầu, “Vị trí của ngôi nhà rất tốt, bố cục rất tuyệt, để tự kinh doanh hoặc đầu tư đều là những lựa chọn rất tốt”
Theo tiến trình lịch sử của Trung Quốc, ngay cả khi sau vài thập niên tới thành phố Bắc Hà không thể trở thành thành phố tuyến một và tuyến hai, nhưng với điều kiện cơ sở vật chất ở đây thì giá nhà tuyệt không dưới một vạn.
Nếu tiền không để đầu tư thì đem đi mua đất, đây là tâm lý chung của những người xuyên sách.
“Có những lời này của em thì chị yên tâm rồi!
” Viên Hiểu Quyên cười ha hả nhìn xung quanh, lúc trước cô xem qua đã cảm thấy rất thích, sau khi được Diệp Kiều khẳng định, cô lại càng tăng thêm phần yêu thích với căn nhà này.
Để không va phải những món đồ này, Diệp Kiều đề nghị cất chúng đi.
Viên Hiểu Quyên tìm được một chiếc hộp gỗ, hai người dùng rơm lót từng lớp một rồi cất chén đĩa đi.
Khi rời khỏi tầng hầm, Diệp Kiều chợt nhớ đến những gì cô đã hứa với trưởng thôn.
“Chị dâu, em nhờ chị thu thập giúp em tờ báo, có manh mối gì không?”
“Có, chị đã gửi điện báo cho Thâm Thành, lần này đội vận chuyển trở về sẽ mang tất cả các tờ báo lại đây.
”
Bây giờ Diệp Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng sau, đội vận chuyển của nhà máy may đã về. Diệp Kiều nhận được tờ báo mà cô đã chờ đợi từ lâu.
Lật qua từng trang báo cáo trên, Diệp Kiều lấy bút chì khoanh tròn những tin tức liên quan đến “phân phối sản xuất cho các hộ gia đình”.
Sau đó, cô trở lại thôn Hạ Hà với mười mấy tờ báo dày.
Chị dâu đã mượn xe jeep rồi cho nên Diệp Kiều bắt xe buýt về thôn và xuống ở ngay cổng thôn.
"Kiều Kiều đã trở lại rồi sao?”
“Diệp Kiều, tôi nghe nói cô đã mở một nhà máy khác trong thành phố? Có thật không thế?”
Diệp Kiều vừa vào thôn, thấy cô, dân làng vây lại xung quanh.
“Dì Trương, nhà máy đó không phải của con, con chỉ làm việc ở trong đó thôi.
” Diệp Kiều khó khăn đi về phía trước, nụ cười trên khuôn mặt rất chân thành.
“Ồ, làm trong nhà máy thành phố thì chắc con phải có năng lực lắm nhỉ, con có thể giới thiệu Trụ Tử nhà dì với nhà máy không?”
“Nhà máy tuyển công nhân hàng năm, dì hãy nói anh Trụ Tử để ý đến bảng thông báo ở lối vào nhà máy là được.
”
“Nó không biết đọc chữ mà, xem cũng không hiểu.
”
Diệp Kiều bất lực, cô chỉ đành đặt những chiếc túi lớn nhỏ trong tay xuống đất, quay lại nhìn dì Trương đang theo sát cô từng bước.
“Dì Trương, tất cả những người mới vô làm trong thành phố đều yêu cầu phải có học vấn từ trung học cơ sở trở lên.
”
Dì Trương không dám nhìn cô, đảo mắt: “Con giúp nó đi cửa sau là được rồi mà. Công nhân xưởng thực phẩm của chúng ta cũng đâu có cần bằng cấp, khỏe mạnh là được.
”
Diệp Kiều thở dài, không muốn nói thêm với bà ấy: “Dì Trương, dì tìm con cũng vô ích, Xin nhường đường cho con chút, con có chuyện gấp muốn nói với trưởng thôn.
”
Vốn dĩ cô định về nhà trước một chuyến, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô nên đem đống báo nặng này đưa đi mới được, mang theo nó thật sự rất mệt.
Vừa nghe bảo cô đang tìm trưởng thôn, những người chặn đường hơi do dự. Diệp Kiều nhanh chóng chui qua khe hở đi về phía ủy ban thôn.
Lưu Thiên Hà đang ngồi trong ủy ban thôn, căn phòng nho nhỏ đầy khói lượn lờ.
“E hèm, khụ, chú Lưu, giữa ban ngày ban mặt sao chú không mở cửa sổ?”
Diệp Kiều vừa vào cửa đã bị sặc tới cổ, đặt đồ đạc xuống, cô đi mở cửa cửa sổ.
Khi Lưu Thiên Hà nhìn thấy cô, ông nhanh chóng dập tắt điếu thuốc: “Kiều Kiều, sao con lại ở đây vào lúc này?”
“Không phải con đã hứa sẽ tìm các bài báo đưa tin việc phân chia sản xuất sao? Chú Lưu, hãy xem, những tờ báo này đều có đăng.
”
Diệp Kiều cầm lên một chiếc túi vải dày, đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong lộ ra mười mấy tờ báo.
“Thật sao?!
” Lưu Thiên Hà kinh ngạc mở to mắt, bước tới cầm tờ báo lên đọc từng tờ một.
[Hưởng ứng lời kêu gọi của đảng, thôn của chúng tôi thực hiện hợp đồng sản xuất hộ gia đình vào cuối năm nay.
.
.
]
Càng nhìn, hơi thở của Lưu Thiên Hà càng nặng nề: “Họ thực sự dám tuyên bố trên báo rằng thôn của họ sẽ khoán sản xuất cho các hộ gia đình à. Phía nam thực sự đã tiến bộ hơn chúng ta nhiều.
”
Diệp Kiều nhìn cười, hỏi lại: “Chú Lưu, chú có muốn hưởng ứng lời kêu gọi luôn không?”
Lưu Thiên Hà cầm tờ báo, cúi đầu suy nghĩ một chút, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt ông trở nên kiên định.
“Họ đã dám làm thì thôn chúng ta cũng vậy! Nếu năm nay không thay đổi, thuế lương thực năm sau của chúng ta sẽ không trả nổi mất. Kiều Kiều, giúp chú điều chỉnh đài phát thanh chút.
”
“Được!
” Diệp Kiều mỉm cười gật đầu, đi theo trưởng thôn đến phòng phát thanh bên cạnh.
Phòng này mới lắp đặt năm ngoái, tiện hơn nhiều so với việc hò hét khua chiêng trống hồi trước.
Trưởng thôn chỉ cần ngồi trong phòng phát thanh đọc bản thảo, tiếng nói có thể lan khắp thôn.
Vì lúc này trên mái nhà của ủy ban thôn họ đang dựng một cái loa cỡ lớn.
“Tất cả các thành viên của thôn Hạ Hà, xin vui lòng tập hợp tại ủy ban thôn càng sớm càng tốt. Đặt mọi thứ trong tay của bạn xuống và tập hợp tại ủy ban thôn càng sớm càng tốt!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!