Dân làng dựng lỗ tai lên, ai phản ứng nhanh thì vội chạy ra khỏi nhà.
Trong nhiều năm qua, họ chỉ tổ chức qua ba lần họp tập thể như vậy.
Một là thành lập nhà máy thực phẩm Làng Hạ Hà, hai là tổ chức lại kỳ thi tuyển sinh đại học, và bây giờ là lần thứ ba.
Mỗi cuộc họp tập thể như vậy đều mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho mọi người.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Vài phút sau, cổng ủy ban thôn đã chật kín người, họ không kìm được nóng nảy bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
"Này, tôi biết rồi.
" Dì Trương ngẩng đầu lên đắc ý.
"Dì Trương, làm sao dì biết?
Dì Trương hừ một tiếng, "Tôi chỉ là biết thôi.
"
"Vậy thì nói cho chúng tôi biết đi, trưởng thôn sẽ thông báo tin tức gì vậy? '
Ánh mắt dì Trương lóe lên: "Tại sao phải nói cho chị chứ?"
"Bà cũng không biết đúng không?" Người thứ ba đứng một bên ngắt lời, cô ta hếch mũi liếc nhìn dì Trương, giọng giễu cợt nói: "Dì Trương vẫn luôn như vậy, ngửi thấy mùi gì là tới ngay.
"
Dì Trương bị cô ta làm cho tức giận đến ngã ngửa: "Mày nói cái gì, con tiện nhân này! Mày chỉ là một người mới được gả vào thôn tao, dựa vào cái gì mà nói tao như vậy? Mày có còn biết kính giả yêu trẻ hay không hả?"
Thấy hai người trợn mắt hùng hổ sắp cãi nhau đến nơi, những người khác vội vàng ngăn hai người lại.
May mắn thay, trưởng thôn đã đi ra trước khi dì Trương làm ầm lên.
“Mọi người yên lặng một chút! Yên lặng một chút!
” Lưu Thiên Hà rất có uy tín ở thôn Hạ Hà, ông ấy vừa đẻ tay xuống, mọi người đều trở nên im lặng.
“Tôi đã thấy trạng thái làm việc của mọi người trong khoảng thời gian này, kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, mọi người đều không muốn ra đồng làm việc. Phụ nữ thì suy nghĩ về cách nuôi nhiều gà ở nhà và làm thế nào để gà ở nhà đẻ được nhiều trứng hơn. Về phần đàn ông thì chỉ muốn lên núi kiếm một số động vật hoang dã để đem lên bán ở trấn trên...
.
” Lưu Thiền Hà nói mấy câu đã khiến mọi người cúi đầu, nhịp tim của họ cũng đồng loạt tăng tốc.
Họ nhớ lại các quy tắc của những năm trước, sợ rằng hành vi của mình trong giai đoạn này sẽ rước lấy tai họa.
Lưu Thiên Hà nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người đang thấp thỏm lo sợ, ông thở dài trong lòng.
Ông không muốn làm mọi người sợ hãi, sở dĩ ông nói ra những lời trên, cũng chính là những cảm xúc đè nén trong lòng ông trong khoảng thời gian này. Mọi người thấp thỏm lo sợ thì bản thân Lưu Thiên Hà lại càng sợ hãi hơn, với tư cách là trưởng thôn, trách nhiệm của ông ấy là gánh vác toàn bộ thôn.
“Tôi thấy được mọi người khó xử nên cũng đã suy nghĩ rất lâu. Cho nên hôm nay, tôi muốn trưng cầu ý kiến của mọi người.
”
Người dân thôn Hạ Hà thôn đều thấp thỏm lo lắng nhìn lên ông. Diệp Kiều đứng ở phía dưới hàng đầu tiên, khóe miệng cô mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Lưu Thiên Hà thấy được sự chắc chắn trong mắt cô, đôi tay ông đặt ở sau lưng hơi nắm lại, tự củng cố niềm tin của mình.
"Mọi người có muốn phân chia sản xuất đến cho các hộ gia đình không? Chúng ta sẽ chia ruộng đất theo nhân khẩu, mỗi gia đình sẽ tự chăm lo ruộng của mình. Cuối năm, sản lượng sẽ thuộc về từng hộ.
"
"Cái gì?!
" Tin tức này giống như giọt nước rơi vào chảo rán, các thành viên có mặt lập tức sôi nổi!
"Trưởng thôn, ông nói chia như vậy là có ý gì?!
"
"Sau này có thật là làm nhiều hay ít thì sẽ hưởng được nhiều hay ít không?"
“Giao ruộng xong có phải là của chúng tôi không? Bắp mọc trên ruộng cũng là của chúng tôi phải không?”
Mọi người vội vàng nói chuyện.
Lưu Thiên Hà đều trả lời hết, giọng nói của ông đã truyền đến tai mọi người có mặt thông qua chiếc loa trên tay.
Có những người làm việc chăm chỉ đã sung sướng đến nỗi nhảy cao ba thước!
Họ đi làm mỗi ngày, làm việc từ sáng đến tối để kiếm được mười công điểm nhưng có ích gì? Ngoại trừ việc cuối năm có nhiều hơn người khác 2 đồng tiền, hai lạng thịt thì không còn gì cả.
Cũng có người suốt ngày muốn kéo dài công việc họ cũng không vui: "Trưởng thôn, sao có thể? Còn cộng sản thì sao?"
Sau khi họ được phân chia tất cả, làm sao họ có thể tiếp tục lề mề nữa đây? Làm sao để có sáu công điểm dễ dàng đây? Như vậy không phải là làm khó người khác sao?
Bất kỳ thay đổi nào cũng nhất định phải đối mặt với thử thách, trong lòng Lưu Thiên Hà biết rõ.
Diệp Kiều đứng bên cạnh ông một lúc, khi có người tới hỏi, cô cũng hỗ trợ ông giải thích cho họ hiểu.
Mọi người đều tin phục Diệp Kiều cho nên họ không đến bên cạnh trưởng thôn nữa mà bắt đầu hướng về phía cô để hỏi rõ hơn.
Khi Diệp Kiều thoát được ra khỏi đám đông thì trời đã về chiều, bụng cô cũng đã rất đói. Trương Thúy Thúy đã đợi cô từ lâu, thấy tóc cô hơi rối, bà buồn cười, vui vẻ giúp cô chỉnh sửa lại.
Diệp Kiều xấu hổ, cô hơi khom người để tiện cho bà giúp cô buộc tóc lại, cô hỏi: "Mẹ, sao mẹ còn ở đây?"
"Chờ con về nhà ăn cơm đấy, ba con đã về rồi.
" Trương Thúy Thúy vừa cười vừa giúp cô xách một nửa đồ vật trên tay.
“Chuyện phân chia sản xuất đến hộ gia đình này chủ ý của con phải không?” Giọng điệu của bà ấy rất chắc chắn.
Gương mặt Diệp Kiều hơi ửng đỏ, cô gật đầu.
“Mẹ biết là con mà, thôn trưởng không thể nào chủ động làm như vậy, ông ấy rất thận trọng.
”
Trải qua nhiều năm học tập để xoá nạn mù chữ, trước đây Trương Thúy Thúy không biết một chữ nào vậy mà bây giờ đã có thể nói được thành ngữ rồi.
Bà ấy tò mò kéo tay Diệp Kiều: “Kiều Kiều này, chuyện phân chia sản xuất đến hộ gia đình rốt cuộc là sao? Con giải thích kỹ càng, tỉ mỉ cho mẹ nghe một chút đi.
.
.
.
.
.
”
Bên phía thôn trưởng có quá nhiều người vây quanh cho nên Trương Thúy Thúy không muốn qua đó đi xem náo nhiệt.
“Cái này hả, thật ra là.
.
.
.
.
.
” Diệp Kiều vừa đi vừa giải thích.
Trên đoạn đường từ đây về đến nhà cũng đủ để Trương Thủy Thủy lĩnh hội được phần kiến thức mới này.
“Chuyện này không phải rất tốt sao? Làm nhiều ăn nhiều thôi mà.
”
“Đúng vậy, con còn cảm thấy chế độ này là một lợi thế.
”
Hai người vừa cười nói, vừa xách theo đồ bước vào sân nhà mình, đúng lúc đụng phải một người từ phía đối diện đi đến.
Người đi tới chính là một nam một nữ, người đàn ông còn đang ôm một đứa bé trong tay.
Đứa bé được bọc trong một chiếc chăn bông nhỏ, chiếc chăn nhàu nát trông như được bọc một cách cẩu thả.
Thấy Trương Thúy Thủy và Diệp Kiều, ánh mắt Lục Giai lóe lên một chút.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.
” Trong giọng nói của cô ấy xen lẫn chút chột dạ và lo lắng.
Trương Thúy Thúy cau mày lại, bà đưa đồ vật đang xách trong tay giao cho Diệp Kiều.
“Giai Giai, con như vậy là muốn làm gì đây hả?”
“Con, con.
.
.
.
.
.
” Lục Giai nói từ "con" thật nhiều lần cũng nói không được nội dung phía sau là cái gì.
Diệp Kiều xách theo túi lớn túi nhỏ, vòng qua bọn họ, tò mò đưa mắt nhìn một chút.
Cô gả cho Lục Thừa đã 4-5 năm, nhưng số lần gặp mặt người anh rể này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vào ngày lễ, ngày tết, anh rể cũng sẽ không đến đây.
Đầu năm là ngày con gái trở về nhà mẹ đẻ thăm hỏi, cũng chỉ có chị cả Lục Giai tự mang quà tặng về mà thôi. Người anh rể này thực sự bí ẩn.
“Mẹ, con tới đón Giai Giai trở về.
”
Phùng Ái Quốc cười ha hả, dáng người cao lớn xứng với gương mặt chữ điền vuông vức, biểu hiện ra có chút thật thà.
Nhưng mà, Trương Thúy Thủy sẽ không thực sự cảm thấy rằng người con rể đứng trước mặt bà là một người đơn giản, thành thực.
Những năm đầu tiên cũng vẫn còn tốt, Phùng Ái Quốc tốt xấu gì cũng có thể cùng đi với Lục Giai về nhà thăm gia đình nhân dịp năm mới. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lục Giai chậm chạp chưa có con nối dõi, Phùng Ái Quốc cũng không tới nữa.
Cho đến lúc con trai thứ ba của bà kiếm được tiền, Phùng Ái Quốc mới bày đặt chạy đến muốn tham gia một chân.
Sau khi bị Lục Thừa từ chối, anh ta có vẻ mất mặt, tức giận đến mức không bao giờ đến nhà họ Lục nữa.
Trương Thúy Thúy cũng không biết nên nói con rể lớn của mình như thế nào, vô lại, kiến thức hạn hẹp, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, anh ta đều có.
Năm đó chắc là do mắt bà ấy bị mù nên mới tìm đứa con rể như vậy.
Trương Thúy Thúy càng nghĩ càng giận, thấy anh ta đang ôm đứa nhỏ trong tay, bà ấy càng tức giận hơn nữa: “Anh ôm đứa con mà anh và người phụ nữ khác sinh ra đến đây để đón vợ mình trở về sao?”
Thân thể Lục Giai đột nhiên run lên, có ấy càng cúi đầu thấp hơn. Trong mắt Phùng Ái Quốc có lửa giận và sợ hãi chợt lóe lên.
Lửa giận là vì anh ta không ngờ Lục Giai thật sự dám đem chuyện này nói ra, sợ hãi là vì lo lắng mình sẽ bị ngồi tù vì tội lưu manh, ở thời đại này, quan hệ nam nữ rối loạn chính là tội danh rất lớn.
Trương Thúy Thúy gầm lên một tiếng: “Phùng Ái Quốc, mày thật là con mẹ nó không biết xấu hổ! Mày coi nhà họ Lục này là cái gì?! Mày có còn muốn mặt mũi hay không hả?!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!