Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,511
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Bố chồng của cô trông có vẻ rụt rè và ít nói, thực sự cũng rất mạnh bạo đấy nhỉ!

“Ái Quốc! Ái Quốc! Anh có sao không?” Lục Giai chạy đến, khóc đến mức thở hổn hển, dang tay ra để che chở cho Phùng Ái Quốc.

“Ba! Ba muốn đánh thì hãy đánh con chết đi! Là lỗi của con, là tại con không sinh được con! Ái Quốc anh ấy không có tội, anh ấy chỉ muốn một đứa con ruột mà thôi!

“Con!

” Lục Kiến Quốc tức giận đến mức không làm gì được, nhìn quanh một lượt, ném cái cuốc đi, thay vào đó là một thanh gỗ dài.

Đây là gỗ mấy ngày trước Lục Kiến Quốc mang xuống núi làm củi, chưa kịp chặt ngắn, hiện tại có thể dùng được.

“Ông Lục, ông bình tĩnh lại một chút đi.

” Trương Thúy Thúy vội vàng ôm eo ông, sợ ông thật sự đánh con gái của mình.

“Đúng vậy, bố, chúng ta hãy từ từ nói chuyện.

” Diệp Kiều cảm thấy lời thoại này hôm nay cô đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần. “Hay là chúng ta vào trong ngồi nói chuyện đi? Con đi lấy băng gạc xử lý vết thương cho anh rể.

Sau một hồi ầm ĩ lên, thật vất vả mọi người mới có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.

Diệp Kiều cũng lười không muốn sát trùng vết thương cho Phùng Ái Quốc, vì vậy cô vội vã đổ một ít rượu để rửa sạch, sau đó dùng băng quấn lại.

Khi ánh mắt cô hướng về Lục Giai, hơi thở của Diệp Kiều như bị ngạt thở trong giây lát.

Lục Giai vậy mà đã khéo léo ôm lấy đứa bé, cúi đầu âu yếm dỗ dành.

“Ly hôn đi, chúng mày chuẩn bị đi làm giấy ly hôn.

Nhìn hành vi của bọn họ, Lục Kiến Quốc cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, cúi đầu uống một ngụm trà liền nói.

Lục Giai ngưng dỗ dành đứa trẻ lại, chỉ dám lén lút ngước nhìn ba của mình.

Phùng Ái Quốc thấp giọng lẩm bẩm: “Đàn bà kết hôn lại lần thứ hai cũng không dễ dàng, nếu cưới lần nữa, cô ấy sẽ cưới một người góa vợ, cô ấy sẽ là mẹ kế của người khác.

Nghe thấy điều này, Lục Giai cắn môi.

“Lục Giai, con đã nghe thấy chưa?! Lát nữa ba cùng với mẹ con đi tìm trưởng thôn! Chúng ta đi thị trấn làm thủ tục ly hôn đi.

” Lục Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Lục Giai vùi đầu vào im lặng.

Trương Thúy Thúy thầm nhắc: “Giai Giai, bố con đang nói chuyện với con đấy!

Đứa con gái này thực sự khiến bà khó chịu.

Diệp Kiều mím môi không nói nữa, cô đã cố gắng hết sức để cho chị ấy có một chỗ dựa. Phần còn lại là sự lựa chọn của riêng chị cả.

“Ba, con không muốn ly hôn...

.

Lục Kiến Quốc đập bàn: “Nếu không ly hôn, sau này đừng về nhà họ Lục nữa”

“Bố!

” Lục Giai mũi đau xót, nước mắt chảy ròng ròng. “Người ta nói thà phá mười ngôi chùa còn hơn hủy hôn. Sao ba có thể làm được điều này.

.

. Ép con và Ái Quốc ly hôn, có ích lợi gì đối với ba và mẹ hay sao?”

Trương Thúy Thúy hụt hơi thở không được.

Diệp Kiều vội chạy đến đỡ bà.

“Được, được, vậy cút đi! Mang theo chồng con của mày cút ngay đi! Từ nay về sau, gia đình họ Lục chúng tao không có đứa con như mày nữa!

Lục Kiến Quốc nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Ba.

.

.

” Lục Giai vội vàng đứng dậy, muốn đi tới trấn an ba.

“Tránh xa tao ra một chút!

” Lục Kiến Quốc quát nói ngừng lại: “Hiện tại đi ngay đi, nếu mày không đi, tao sợ tao thực sự sẽ giết chồng của mày đấy.

Ông chộp lấy thanh gỗ trong tay, nắm chặt tay, như thể một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào mặt Phùng Ái Quốc.

Phùng Ái Quốc bị ông dọa cho khiếp sợ, cuốc trên cánh tay còn đau, nếu Lục Kiến Quốc lại đánh anh ta vào lúc này, anh ta có thể thực sự chết ở đây.

“Giai Giai! Đi thôi!

Lục Giai không thể ngừng khóc. Cô phớt lờ Phùng Ái Quốc chỉ trông mong mà nhìn phía ba mình.

“Ba, con là con gái của ba mà.

Phùng Ái Quốc thấy bố vợ đã giơ cây gậy gỗ trong tay lên, hai chân run lẩy bẩy, đưa tay ra và giật lấy đứa bé từ trong lòng Lục Giai, anh ta vừa chạy ra ngoài vừa ôm nó, vừa chạy vừa la hét.

“Lục Giai, nếu cô không đi với tôi, sau này cô sẽ không thể vào nhà họ Phùng của chúng tôi nữa!

Nhìn về phía cửa, Lục Giai lau mặt và cùng chạy đi với anh ta.

“Ba, mẹ, lần sau gặp lại.

Diệp Kiều nhìn một trò hề này, không nói nên lời.

Trương Thúy Thúy củi đầu lau nước mắt.

“Tại sao bà lại khóc? Tự nó muốn như vậy mà! Sau này nó mà rơi nước mắt thì đó chính là nước trong đầu nó bây giờ đó!

” Lục Kiến Quốc nói ra những lời này xong và nhìn Diệp Kiều nói: “Kiều Kiều, con vào bếp bưng đồ ăn ra đi, đừng để người ngoài ảnh hưởng đến chúng ta. Thế giới này rộng lớn lắm, ăn mới là quan trọng nhất.

“Dạ vâng, ba.

” Diệp Kiều lanh lẹ đi vào bếp lấy thức ăn ra.

Cô đã sớm đói đến cuống cuồng rồi.

Ban đầu cô nghĩ chuyện này cứ thế này là xong, cùng lắm Lục Giai sẽ quay lại xin lỗi hay gì đó. Nhưng cô không ngờ, cả nhà Diệp Kiều vừa mới ăn cơm xong, nhà họ Phùng liền tới gọi cửa.

“Nhà họ Lục kia! Các người thật sự là khinh người quá đáng!

“Lục Kiến Quốc, ông quá tàn nhẫn rồi! Cánh tay Ái Quốc của chúng ta đã bị gãy rồi kìa!

“Không chỉ là gãy xương, trên cánh tay của nó có vết thương hơn mười centimet đấy!

Người nhà của Phùng Ái Quốc cũng không ít, ba mẹ anh ta sinh được sáu người con, bốn người đều là con trai, Phùng Ái Quốc là con thứ ba, ba không yêu mẹ không thương, nếu không cũng sẽ không thể chịu đựng được việc anh ta không có con nối dõi lâu như vậy. Cũng sẽ không để Lục Giai suốt ngày làm bảo mẫu, dù sao cũng phải có con trai không được yêu thương thì mới có được con dâu cũng không được yêu thương.

Lục Kiến Quốc thấy bọn họ chặn ở cửa, sắc mặt tức giận đến xanh mét: “Mày con mẹ nó nói láo! Khi nó rời khỏi nhà chúng tao nó chẳng bị sao cả!

Dù ông có nói gì, Phùng Đại cũng không quan tâm, hắn duỗi tay ra chỉ về phía ông nói: “Chính là do ông đánh, nếu không thì em ba của tôi làm sao có thể bị gãy xương chứ?”

Thấy tình thế không ổn, Diệp Kiều nháy mắt với mẹ chồng, lẻn ra ngoài vườn rau gọi người.

Trương Thủy Thúy tiến lên vài bước, che khuất tầm nhìn của mọi người, giúp chồng bà chia sẻ chút áp lực: “Phùng Đại, cậu nói chuyện tôn trọng một chút, chúng tôi là dù sao cũng lớn tuổi hơn cậu!

“Lớn tuổi thì như thế nào? Mấy người cũng không được đánh em ba của tôi!

Thấy sắp có hỗn loạn, Diệp Kiều dẫn theo trưởng thôn và đám người trong thôn chạy lại đây.

Vừa rồi hàng xóm có nghe thấy tiếng động nhưng không biết nhà họ Lục xảy ra chuyện gì nên không đến giúp, sau khi Diệp Kiều giải thích xong, họ lập tức chạy đến giúp ngay.

Nhà họ Phùng là gì chứ? Chỉ cần anh không phải người trong thôn, đến cửa nhà người trong thôn thì chính là gây sự vô cớ!

Lưu Thiên Hà bước lên phía trước để ngăn chặn đám người đó.

“Đã xảy ra chuyện gì?! Định đánh hội đồng sao?”

Ánh mắt anh cả nhà họ Phùng lóe lên, nhìn thấy Lục gia có nhiều trợ thủ, nhà họ Phùng bọn họ hoàn toàn bất lợi về số lượng người: “Tôi đến đây để đòi tiền bồi thường. Em trai tôi bị Lục Kiến Quốc đánh gãy tay nên bắt buộc phải đền tiền bồi thường.

“Xin lỗi, đừng nói đến việc tôi không bẻ gãy tay của Phùng Ái Quốc, cho dù tôi có bẻ gãy tay Phùng Ái Quốc thì nó thật sự đáng bị như vậy! Cậu không biết nó đã làm gì hay sao?!

Lục Kiến Quốc tức giận đến mức hét lên trước mặt mọi người.

Anh cả nhà họ Phùng cảm thấy rất khó hiểu hỏi: “Nó đã làm cái gì? Không phải là chỉ nhặt một đứa bé về nuôi hay sao? Em dâu ba đã gả cho nhà họ Phùng chúng tôi mười năm rồi, một đứa con cũng chưa đẻ được. Đứa bé em trai tôi nhặt đem về nuôi thì có làm sao chứ? Nhà họ Lục mấy người sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Diệp Kiều sửng sốt một chút.

Phùng Ái Quốc gây ra chuyện cũng thận trọng đến như vậy sao? Những người còn lại trong gia đình họ Phùng không biết danh tính thực sự của đứa trẻ hay sao? Thảo nào họ vội vã đến nhà họ Lục để đòi giải thích.

.

.

Cũng không biết hôm nay về nhà Phùng Ái Quốc đã nói cái gì, vậy mà hắn ta còn có thể khiến anh cả phải đến tận đây để làm một trận ẩu đả.