"Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy? Giai Giai mãi không thể sinh con, cũng không thể để con đoạn tử tuyệt tôn đúng không?” Phùng Ái Quốc bị Trương Thúy Thúy mắng đến đỏ cả mặt, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, nhưng trong chuyện này anh ta không thể nào chiếm lý được, thật sự anh ta rất chột dạ, chỉ có thể lắp bắp giải thích.
"Mẹ, con đem con trai trở về cũng là vì tốt cho Giai Giai. Mẹ thử nghĩ mà xem, cô ấy không có con, sau này khi Giai Giai già đi, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy?!
"
Phùng Ái Quốc càng nói càng cảm bản thân mình có lý, thắt lưng cũng trở nên thẳng tắp. Anh ta dùng khuỷu tay huých vào người Lục Giai đang cúi đầu không nói gì: "Giai Giai, tại sao em lại không nói gì? Anh làm như vậy cũng là vì tốt cho em đúng không?”
Lục Gia đờ đẫn mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thúy Thúy, lại bị ánh mắt của bà doạ sợ, nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Mẹ...
. Kỳ thật, Ái quốc nói cũng rất đúng.
.
.
"
"Con, cái con bé này!
" Trương Thuý Thuý tức đến mức nắm chặt lấy cánh tay Lục Giai, đánh thật mạnh vào lưng cô, phát ra những âm thanh vô cùng nặng nề.
"Lúc con trở về đã oán trách với mẹ như thế nào? Con nói, con ở Phùng gia sống không bằng chết, con nói con sẽ không nuôi con của người khác. Con còn nói sẽ ly hôn với Phùng Ái Quốc! Bây giờ thì sao? Trước mặt Phùng Ái Quốc, đến cái rắm con cũng dám đánh một cái là sao hả?”
Lục Giai liên tục né tránh những cái đánh của Trương Thuý Thuý: "Mẹ! Mẹ đừng như vậy!
"
Phùng Ái Quốc ôm đứa bé đến chắn.
Trong nhất thời, ba người loạn thành một đoàn. Vốn dĩ, Diệp Kiều đang xách theo đồ vào nhà bếp, nghe thấy tình hình có vẻ không ổn liền nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử.
Cô nhìn thấy mẹ chồng nhà mình đang bị chị cả và anh rễ đánh.
"Chị cả! Sao chị lại có thể đánh mẹ chứ?!
" Diệp Kiều xông lên phía trước, kéo họ ra, cuối cùng cô cũng tách họ ra được.
"Anh rể! Có chuyện gì thì từ từ nói. Một năm nay hiếm khi anh đến đây. Hôm nay anh đến đây dẫn chị cả đi, đến mặt ba mẹ cũng không thèm nhìn? Anh cảm thấy như vậy có được xem là hiếu thuận không hả?”
Phùng Ái Quốc sửa sang lại quần áo, đứng bên cạnh thở hổn hển.
Anh ta cũng rất yêu quý đứa bé trong ngực, vừa rồi lúc ẩu đả còn cẩn thận bảo vệ cho nó, tránh làm cho nó bị thương. Sau khi ngừng tay, việc đầu tiên anh ta làm là đi xem xét tình hình của đứa bé.
Trương Thuý Thuý gắt gao nhéo thật chặt tay Lục Giai: "Lục Giai, cô mở to đôi mắt của cô mà xem. Trong mắt người đàn ông của cô có cô không? Phùng Ái Quốc có để cô vào mắt không? Trước không có con, anh ta coi cô như người giúp việc miễn phí, bây giờ anh ta có con, cô lại được thăng cấp trở thành bảo mẫu rồi.
”
Hai mắt Lục Giai đẫm lệ nhìn về phía Trương Thuý Thuý: “Mẹ, ngoại trừ trở về với Nguyễn Ái Quốc thì con có thể làm cái gì nữa chứ? Con là một người phụ nữ không thể sinh con. Ngoại trừ Ái Quốc, còn ai cần con nữa?”
Diệp Kiều thầm thở dài, ở thời đại này xiềng xích đối với phụ nữ quá nghiêm ngặt, không được tự do thoải mái như đời sau.
Mặc dù đất nước đã bắt đầu đề cao quyền tự do kết hôn. Kết hôn, ly hôn đều xem xét vào nguyện vọng của mỗi cá nhân, nhưng ở những năm 1970 - 1980 rất ít người ly hôn, trừ phi họ thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, nếu không họ sẽ lấy các lý do khác nhau để thuyết phục bản thân phải nhẫn nhịn.
.
Mỗi lần nhẫn nhịn chính là cả đời.
Nếu là những năm trước đây, Trương Thuý Thuý cũng không biết làm gì để có thể an ủi con gái, nói không chừng còn đồng ý với Lục Giai.
Nhưng bây giờ, Trương Thuý Thuý đã thay đổi rất nhiều, kiến thức của bà ngày càng nhiều, biết phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp riêng, giống như con dâu thứ hai và thứ ba của bà, dù là làm tương ớt hay may quần áo, chỉ cần dám làm thì sẽ có đường sống. Cho nên, Trương Thuý Thuý liền nói ra tiếng lòng.
"Tại sao lại không có ai muốn con chứ? Có rất nhiều người muốn con. Nếu con sống ở nhà chồng không tốt, con có thể trở về, mẹ sẽ nuôi con cả đời.
” Trong tay bà có tiền.
Lục Gia sửng sốt một chút, lúng túng nói: "Cô gái đã lấy chồng sao có thể suốt ngày ở nhà mẹ đẻ được.
.
.
"
“Sao lại không được?!
” Trương Thuý Thuý trừng mắt.
Diệp Kiều gật đầu phụ hoạ: "Chị, nhà ta vẫn có phòng giành của chị, chị có thể trở về bất cứ lúc nào. Ở thành phố, em và chị dâu đã mở một xưởng may quần áo, chị có thể đến đó làm công nhân bất cứ lúc nào mà chị muốn.
”
"Thật sao?"
Diệp Kiều gật đầu: "Đương nhiên là thật!
"
Đôi mắt Phùng Ái Quốc phát sáng: "Giai Giai, vậy em mau đi làm đi! Đây là cơ hội hiếm có, nếu em kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng con trai anh có thể uống thêm nhiều sữa mạch nha hơn.
”
Trương Thuý Thuý trừng mắt: "Liên quan gì đến con trai cậu?”
"Tại sao lại không liên quan chứ? Giai Giai không có khả năng rời bỏ con. Chúng con đã kết hôn hơn mười năm nhưng cô ấy vẫn không sinh được con, nhưng con lại không hề ghét bỏ cô ấy.
” Phùng Ái Quốc nói đến hợp tình hợp lý, ở nông thôn đừng nói là không sinh được con, chỉ cần không sinh được con trai thì đã bị người ta chỉ trỏ rồi.
Lục Giai có thể sống tốt ở Phùng gia, có cơm ăn, có chỗ ngủ đủ để chứng minh anh ta là một người chồng vô cùng tốt.
Diệp Kiều khẽ liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lục Giai: "Chị, chị quyết định như thế nào?"
Cô không thể lấy cơ hội việc làm để bắt Lục Giai ly hôn, nếu không cô sẽ trở thành kẻ ác, nếu cuối cùng vợ hai người bọn họ có thể quay về lại với nhau, Diệp Kiều cũng không có ý kiến gì khác. Suy cho cùng, hôn nhân là chuyện của hai người họ.
Tuy nhiên, Diệp Kiều sẵn sàng cho Lục Giai một cơ hội để có thể ngẩng cao đầu, để cô ấy không còn tự ti nữa và để cho cô ấy có cơ hội lựa chọn cuộc sống của chính mình.
Phùng Ái Quốc nhìn Lục Giai chằm chằm: “Giai Giai, em nghĩ lại xem, rời khỏi anh sẽ còn có ai đối xử tốt với em như vậy nữa chứ?”
Trương Thuý Thuý nghiến răng nhìn con gái: "Giai giai, con phải suy nghĩ cho kỹ. Vợ của thằng ba đã cho con cơ hội này để cứu con ra khỏi biển khổ!
"
Lục Giai Giai do dự đứng đó, trái nhìn mẹ, phải nhìn chồng: "Con.
.
.
.
.
.
.
"
"Có chuyện gì vậy? Đây là.
.
. Lục Kiến Quốc vác cuốc trên vai đi vào trong nhà, thấy bốn người đứng ở trong sân liền khó hiểu.
"Bà bảo tôi đi đào củ cải, còn các người đang làm cái gì ở đây vậy?”
Vừa nói, ông vừa ném cái cuốc và củ cà rốt trong tay vào góc rồi bước tới: "Ái Quốc, con đang ôm cái gì trong tay thế?"
Phùng Ái Quốc thấy Lục Kiến Quốc đi tới, cơ thể liền co rúm lại.
Đối mặt với ba người phụ nữ, anh ta không hề có chút sợ hãi nào nhưng khi đối mặt với Lục Kiến Quốc thì khác. Anh ta là kẻ siêng ăn nhác làm thì làm sao có thể là đối thủ với người vạm vỡ như Lục Kiến Quốc chứ?
Khi Diệp Kiểu kịp phản ứng lại, Phùng Ái Quốc đã bị một phát cuốc đánh trúng, cánh tay của anh ta có một vết rạch dài, máu tươi ngay lập tức thấm đẫm toàn bộ ống tay áo.
Cái cuốc hướng vào đầu của Phùng Ái Quốc đánh xuống, Phùng Ái Quốc theo bản năng giờ tay lên đỡ, cái cuốc liền đánh trúng vào tay anh ta.
May mắn thay, bây giờ đang là mùa đông, trên người của anh ta mặc rất nhiều quần áo, nếu không có thể cánh tay của anh sẽ bị đứt lìa.
Diệp Kiều vẫn còn kinh ngạc, cuối cùng cô cũng biết sự tàn nhẫn trong lúc đánh nhau của Lục Thừa là được di truyền từ đâu rồi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!