Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Lục Thừa càng cảm thấy đau đầu hơn: “Chị ấy đang cố làm gì vậy chứ?”
Là một người đàn ông, Lục Thừa hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của chị mình.
Trương Thúy Thúy thở dài: “Bây giờ con bé đã hoàn toàn rơi vào bế tắc rồi. Chúng ta thuyết phục con bé thế nào cũng vô ích, con bé không chịu lắng nghe...
.
”
Trương Thủy Thủy biết rõ con gái lớn của mình có nhiều vấn đề khó hiểu. Khi nó còn nhỏ, rõ ràng nhà họ Lục có thể chu cấp cho nó ăn học, nhưng con bé không muốn đăng ký, nói rằng nó muốn tiết kiệm tiền cho gia đình, cũng để các em trai có thể được đi học.
Trước đây Trương Thúy Thủy không biết đây là kiểu suy nghĩ gì, nhưng sau đó bà đã học được rất nhiều điều, dần dần cũng tự hiểu ra. Có lẽ con gái lớn nghĩ rằng nó làm điều này là vì lợi ích của gia đình, là một dạng hy sinh bản thân.
Nhưng nhà họ Lục thực sự không cần nó hy sinh.
Bây giờ có lẽ con bé lại đặt suy nghĩ hy sinh này cho nhà họ Phùng, hy sinh cho một người
như Phùng Ái Quốc thì có ích lợi gì? Cho dù nó có chết vì gã ta đi chăng nữa, vì gã ta mà đổ giọt máu cuối cùng, Phùng Ái Quốc cũng sẽ không bao giờ động lòng.
Lục Thừa suy nghĩ một chút, cười nói: “Mẹ yên tâm, chúng ta ăn cơm trước đi, ngày mai rảnh rỗi con sẽ nói chuyện với anh rể.
”
Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Trương Thúy Thúy, bà nghĩ đến năng lực của con mình, người có thể làm chủ mọi việc cả trong sáng lẫn tối.
“Được! Ngày mai con nhất định phải cùng Phùng Ái Quốc nói chuyện thật tốt!
”
Lục Thừa nở nụ cười, không nói thêm điều gì nữa. Các thành viên gia đình nhà họ Lục đều có mặt, bao gồm cả Diệp Kiều đều đã đoán được. Chỉ có Châu Châu tò mò ngước nhìn ba, cảm thấy giờ phút này ba thật đẹp trai quá đi.
“Ba, Châu Châu muốn ăn sườn heo ạ!
” Cô bé đưa tay giật giật quần áo của ba, chớp đôi mắt to đáng yêu.
“Được, ba sẽ gắp cho con.
” Lục Thừa cúi đầu nhìn cô bé một cách cung chiều.
Sau bữa tối, cả nhà ngồi lại với nhau trò chuyện một lúc rồi trở về phòng.
Trời có tuyết rơi, đốt than trong phòng khách vẫn lạnh, trở về phòng giữ ấm thì tốt hơn.
Diệp Kiều vào bếp lấy nước nóng, đặt chậu cạnh giường rồi gọi hai cha con đang chơi đùa vui vẻ: “Hai ba con vào tắm rửa đi, chúng ta đi ngủ sớm.
”
“Được” Lục Thừa cười đáp ứng, hai tay dùng sức trực tiếp bế con gái lên rồi chạy lon ton tới.
Châu Châu làm dáng vẻ bay lượn, cười khúc khích.
Sau khi tắm rửa và ngâm chân trong nước ấm, cả nhà ba người cuối cùng cũng đi ngủ.
Thời tiết lạnh, những đứa trẻ quá nhỏ để làm ấm giường, vì vậy Diệp Kiều đã bảo Châu Châu ngủ cùng bọn họ.
Châu Châu nằm giữa bố mẹ, tay trái nắm ngón trỏ của bố, tay phải chạm vào cánh tay của mẹ, cô bé rất hạnh phúc: “Ba mẹ ơi, Châu Châu yêu ba mẹ.
”
Cô bé cọ cọ mặt bên trái vào ba một chút lại cọ cọ mặt bên phải vào mẹ, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, đá đi đá lại bằng đôi chân nhỏ bé của mình.
Chăn bông bị bé đá tung lên xuống.
Diệp Kiều để cô bé chơi một lúc, thấy thời gian đã muộn liền vươn tay nắm lấy đôi chân nhỏ bé của cô bé, vỗ nhẹ vào chân bé, giả vờ tức giận: “Đừng đá chăn, nhắm mắt lại đi ngủ đi.
”
“Ngủ ngủ.
”
Trẻ con nhiều cảm xúc, Châu Châu vừa ngáp một cái, nếu không phải vì phấn khích khi nhìn thấy ba thì giờ này chắc cô bé đã ngủ từ sớm rồi.
Dưới sự thúc giục của mẹ, Châu Châu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau đã khẽ ngáy.
Lục Thừa nhẹ nhàng kéo cô bé vào phần giường bên trong, ôm Diệp Kiều nằm ở bên ngoài.
“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Kiều buồn cười nhìn về phía anh.
Lục Thừa vươn cánh tay dài, lật người cô lại, nửa nằm úp sấp trên ngực anh, sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Vẫn là như vậy thoải mái nhất mà.
”
“Anh đang ghét bỏ con gái của chúng ta à?” Diệp Kiều liếc xéo anh một cái rồi quay người vén góc chăn cho Châu Châu.
“Con gái anh đương nhiên anh yêu rồi. Nhưng anh lại yêu em nhiều hơn, em lúc nào cũng là người quan trọng nhất trong lòng anh.
”
“Anh thật là biết cách nói những lời ngọt ngào nha.
” Diệp Kiều vươn vai tay bóp mũi anh, cười tươi như hoa, để không đánh thức con gái mình, giọng nói của cô rất trầm, có một sức hấp dẫn và cám dỗ khó giải thích.
Đôi mắt Lục Thừa trở nên sâu thẳm, anh cúi người hôn lên môi cô, cẩn thận lần theo hình dạng của môi cô, hôn đủ rồi mới cạy mở môi cô ra để tiến vào sâu hơn.
Tay của Diệp Kiều vốn định véo mũi Lục Thừa, nhưng cô lại vô thức thả ra dưới sự di chuyển của anh, trượt xuống, nâng mặt anh, đầu ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào dái tai anh, nhẹ nhàng bóp nhẹ.
Tại là điểm mẫn cảm của Lục Thừa, bình thường Diệp Kiều chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ có phản ứng.
Bây giờ thậm chí còn tồi tệ hơn.
Trong chăn, hai tay Lục Thừa dần dần giơ lên. Nhiệt độ giữa hai người không ngừng tăng lên.
“Con gái vẫn còn ở đây.
” Diệp Kiều thở hổn hển, nắm lấy đôi tay không an phận của anh, cũng khép chân lại, không cho anh lộn xộn.
“Con bé sẽ tỉnh giấc mất.
”
“Anh sẽ không làm bậy, anh chỉ muốn hôn em thôi.
”
Sau nụ hôn, giọng nói trầm ấm của Lục Thừa truyền đến bên tai Diệp Kiều, hai trái tim nhớ nhung xích lại gần nhau hơn.
Ngày hôm sau, Lục Thừa nhìn thấy thư nhập học đại học của Diệp Kiều.
“Vợ anh thật tuyệt vời! Năm sau anh sẽ đưa em đi học.
”
Đây cũng là một trải nghiệm hiếm có.
Lục Thừa có chút gấp gáp không đợi được nữa, đưa vợ của mình đi học đại học, đây là điều mong ước của không ít người đàn ông mà anh lại sắp được thực hiện nó!
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, Lục Thừa không nhịn được cúi người hôn lên mặt Diệp Kiều một cái.
Diệp Kiều che mặt đỏ ửng lại nhìn xung quanh: “Anh đang làm gì vậy? Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.
”
“Em sợ gì chứ, chúng ta đang ở trong phòng riêng mà.
”
Mặc dù là cửa phòng đang mở.
Lục Thừa thong thả dang rộng hai cánh tay.
Năm nay Diệp Kiều làm quần áo mới cho anh, kích thước vẫn theo những bộ trước, hiện tại anh đang mặc thử, nếu có gì không vừa cô có thể đổi trong hai ngày tới.
“Đứng thẳng lên. Anh cảm nhận một chút, cánh tay ở đây có bị chật không?”
Lục Thừa giơ tay theo yêu cầu rồi đặt xuống: “Hơi chật.
”
“Ở đây à?” Diệp Kiều vội vàng di chuyển đến chỗ đó và lấy phấn may gạch vào chỗ cánh tay anh. “Đợi chút nữa em sẽ nới lỏng nó ra. May mắn là bên trong cũng có chừa lại một chút vải, nếu không thì sẽ rất khó sửa. A Thừa, hình như anh lại cao lên một chút nữa rồi.
”
Hơn hai mươi tuổi, cơ thể vẫn còn có thể phát triển thêm. Bây giờ Lục Thừa cũng ăn đồ nhiều dinh dưỡng hơn, anh đã cao thêm vài cm, ngực cũng trở nên nở nang hơn.
“Thật sao?” Bản thân Lục Thừa cũng không cảm thấy điều đó, anh nhìn xuống Diệp Kiều đang bận rộn, đưa tay ra giúp cô một tay.
“Anh đứng thẳng lên, để em đo thử xem.
” Diệp Kiều nhướng mày, đứng thẳng người đối diện với anh: “Làm sao vậy? Có phải em cũng cao hơn không?”
Lục Thừa vươn tay, ấn tóc của cô, kéo đến trước ngực.
Diệp Kiều không đợi được: “Như thế nào?”
“Ôi.
.
.
Em chẳng lớn lên một chút nào cả, lúc trước còn đứng tới miệng của anh, vậy mà bây giờ đã tụt xuống tận cằm rồi.
”
“Em không tin.
” Diệp Kiều buồn bã, cô đặt tay lên vai anh, áp sát vào anh, lặng lẽ kiễng chân. “Anh thử nhìn lại xem? Em có cao lên hay không?”
“Khụ.
.
.
”
Có tiếng họ từ ngoài cửa, Diệp Kiều đột ngột lùi lại, hai má lập tức đỏ bừng.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!