Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,372
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Các con mau ra ăn cơm đi.

” Trương Thúy Thúy cũng hơi xấu hổ, ngại ngùng, bà thật không ngờ, ban ngày ban mặt mà vợ chồng con thứ lại ở trong phòng ôm ôm ấp ấp. Nói xong câu đó, Trương Thủy Thủy lập tức đi ra ngoài, sau khi hướng về phòng khách đi được hai bước, bà bất giác nở một nụ cười.

Thật là tốt, vợ chồng con trai thật hạnh phúc làm sao.

“Mẹ, sao hai người Kiều Kiều vẫn chưa tới vậy?”

Trong phòng khách, Viên Hiểu Quyên đang bưng chén cơm đút cho con trai ăn, thấy mẹ chồng mình cười một cách kỳ lạ nên tò mò hỏi bà một câu.

“Tụi nó sẽ ra ngay thôi. Con đút cho Châu Châu ăn trước mấy muỗng cơm luôn đi.

Châu Châu đang ngoan ngoãn ngồi chơi ở bên cạnh nghe vậy lập tức lắc đầu: “Bà nội ơi, cháu không cần người khác đút ăn cơm đâu, cháu có thể tự múc ăn được.

“Mẹ, con cũng không cần mẹ đút ăn đâu, tiểu Miêu cũng có thể tự mình múc ăn được!

” Tiểu Miêu đã ăn cơm nãy giờ, vừa nghe em gái nói như vậy cậu bé liền đưa tay muốn lấy cái muỗng lại.

“Ai da, cục cưng, con để cho mẹ đút con mấy muỗng đi, mấy muỗng đi, mẹ rất nhớ con đó.

Mấy ngày nay Viên Hiểu Quyên rất bận rộn không có thời gian ở bên cạnh con trai nên cô ấy rất nhớ con, cô ấy đành phải ra vẻ đáng thương mà nhìn về phía Tiểu Miêu.

Bạn học nhỏ Tiểu Miêu hiểu chuyện nên rối rắm, nhìn trái nhìn phải, chần chờ, cuối cùng cậu bé buông muỗng xuống: “Vậy cũng được ạ...

.

.

.

Châu Châu ở bên cạnh nhún vai, cảm thán anh trai thật là quá dễ dãi! Cuối cùng cũng bị bác hai lira.

“Châu Châu, con đang đợi mẹ ra đút con sao?” Diệp Kiều đi vào phòng khách thấy con gái mình đang ngồi chơi, có chút xót ruột, đau lòng.

“Dạ không cần đâu mẹ ơi.

” Châu Châu từ trên ghế nhảy xuống, chạy từng bước ngắn qua nắm lấy tay mẹ, ngửa đầu nhỏ dễ thương của bé lên nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi, Châu Châu có thể tự múc cơm ăn.

“Ngoan lắm.

” Lục Thừa đưa tay xoa đầu con gái, anh cười khích lệ cô bé.

“Hi hi, Châu Châu là ngoan nhất. Nãy giờ Châu Châu chỉ đang đợi ba và mẹ ra để cùng nhau ăn cơm thôi.

Được ba khích lệ, Châu Châu vô cùng vui vẻ, cô bé giang hai tay ra để ba ôm đến ghế dành cho trẻ em, đặt thú bông trên tay để dựa vào sau lưng, tay nhỏ song song đặt ở trên bàn, chuẩn bị chờ được ăn cơm.

Diệp Kiều thấy dáng vẻ của cô bé rất đáng yêu, cô đặt tay lên ngực mình mỉm cười. Cô không biết bản thân mình có tài đức gì mà có thể sinh ra một bảo bối dễ thương đáng yêu đến như vậy.

Sau khi ăn xong, Diệp Kiều dỗ con gái ngủ một lát, sau đó cô đứng dậy và bắt đầu sửa quần áo.

Lục Thừa đã lên đường đi tìm Phùng Ái Quốc nhưng không biết anh đã dùng cách gì để nói chuyện (đánh) với Phùng Ái Quốc.

Dù sao thì đến hai ba giờ chiều, Phùng Ái Quốc đã đưa ba mẹ anh ta tới nhà, nói là muốn làm thủ tục ly hôn với Lục Giai.

Hôm nay trong thị trấn vẫn chưa nghỉ lễ, ngày mai mới chính thức nghỉ, cho nên bây giờ đi đến đó vẫn còn kịp.

Với vết bầm xanh tím trên mặt, Phùng Ái Quốc khách sáo đưa món quà trên tay đến trước mặt Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc.

“Ba, mẹ, đã nhiều năm rồi, con cũng chưa tặng quà gì cho hai người. Đây đều là đồ hộp và sữa bột cao cấp, ba mẹ hãy giữ lại từ từ ăn, coi như là một phần hiếu tâm của con rể.

Trương Thúy Thúy nhìn động tác khập khiễng của anh ta, trong lòng thầm cảm thấy sảng khoái nhưng trên mặt bà ấy cũng không có biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lục Kiến Quốc vốn muốn từ chối, ông không muốn nhận bất cứ thứ gì từ nhà họ Phùng, nhưng Trương Thúy Thúy đã trừng mắt liếc một cái, vì vậy ông đành rụt trở về, yên lặng nhìn.

Trương Thúy Thúy nói: “Con vào đưa Giai Giai ra ngoài đi.

Bà đưa chìa khoá trong tay qua cho anh ta.

Phùng Ái Quốc cúi đầu khom lưng tiếp nhận, cùng với người nhà họ Lục đi đến mở cửa phòng của Lục Giai.

Hiệu quả cách âm của cửa không tốt, Lục Giai đã sớm nghe thấy giọng nói của Phùng Ái Quốc, cô ta vui mừng đến mức nhảy khỏi giường, bắt đầu nhìn vào gương trang điểm, chải vuốt lại tóc của mình

Cô ta thì thầm trong miệng: "Ôi, đầu tóc mình rối loạn, bù xù quá, sắc mặt cũng không tốt lắm, có khi nào Ái Quốc sẽ tức giận không?"

Cửa phòng cô ta được mở ra, Lục Giai cũng không có thời gian để ý những cái khác, cô ta vuốt thẳng quần áo, nở một nụ cười ngọt ngào nhất.

Cô ta nhìn thấy Phùng Ái Quốc trước, cười và hỏi: "Ái Quốc anh tới đón em về nhà ăn Tết phải không?"

Hôm nay đã là hai mươi tám, ngày mốt là giao thừa nên bây giờ trở về là vừa đúng lúc.

Phùng Ái Quốc ghét bỏ bĩu môi, muốn mắng cô ta vài câu nhưng anh ta cũng kiêng dè người nhà họ Lục ở sau lưng, đặc biệt là Lục Thừa.

Chỉ cần nghĩ tới Lục Thừa, Phùng Ái Quốc không tự chủ được mà sờ lên khóe miệng mình, hai chân cũng mềm nhũn ba phần.

Đứa con thứ ba của nhà họ Lục thực sự rất tàn nhẫn, không nói một lời mà trực tiếp tấn công Phùng Ái Quốc, bẻ trật khớp chân của anh ta.

Phùng Ái Quốc đau đớn lăn lộn cầu xin Lục Thừa buông tha cho mình, thề với trời rằng anh ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất ly hôn với Lục Giai. Sau đó Lục Thừa mới nối lại chân cho anh ta, chỗ trật khớp thực sự rất đau, hai tiếng "rắc rắc" kèm theo đó là tiếng kêu rên liên tục của Phùng Ái Quốc.

Còn bây giờ, Phùng Ái Quốc lại nhìn về phía Lục Giai, bây giờ trong lòng anh ta chỉ cảm thấy hận ý, một chút tình nghĩa vợ chồng trước kia và ý niệm muốn lợi dụng cô nuôi con của mình đã biến mất từ lâu.

“Lục Giai, chúng ta ly hôn đi. Tôi đã đánh máy giấy chứng thực, lát nữa chúng ta đi làm thủ tục.

"

Ở thời đại này cái gì cũng phải chứng thực, bọn họ muốn lên thị trấn làm thủ tục ly hôn, cần phải đến trưởng thôn lấy giấy xác nhận, chứng minh hai người đã kết thúc hôn nhân một cách bình thường.

"Không, em không muốn ly hôn!

" Lục Giai cảm thấy giống như bị sét đánh, cả người đều không ổn, cô ta đột ngột lùi về phía sau, liên tục lắc đầu.

"Phùng Ái Quốc, anh đã nói muốn cùng em chung sống cả đời! Tại sao lại đòi ly hôn?"

Phùng Ái Quốc vô cùng phiền chán, anh ta bực mình bước tới kéo cánh tay cô: "Lục Giai, cô đừng lộn xộn nữa, chúng ta bây giờ phải đường ai nấy đi thôi!

"

Người phụ nữ này bây giờ thực sự rất ghê tởm, Phùng Ái Quốc không muốn nhìn thấy mặt của cô ta nữa.

"Ái Quốc, tôi nguyện ý giúp anh nuôi nấng con của anh. Sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại đối với tôi như vậy?!

" Lục Giai liên tục đá và đánh, sau đó co người lại, nước mắt chảy dài trên mặt. Cô ta không hiểu tại sao mình đã nhượng bộ rồi mà Phùng Ái Quốc vẫn muốn ly hôn với cô ta.

Người nhà họ Lục không thể tin vào mắt của mình.

Trương Thúy Thúy vô cùng tức giận, sao bà có thể sinh ra một đứa con gái như vậy!

Lục Thừa khó hiểu, nghi hoặc, trước đây chị cả rất bình thường nhưng tại sao khi đụng tới Phùng Ái Quốc thì lại giống như người bị mất trí vậy.

Trò hề này xem đủ rồi, Diệp Kiều cau mày thật chặt, để bọn trẻ trong nhà vào phòng, cô tiến lên kéo tay Lục Thừa.

"A Thừa, anh đi qua.

.

.

"

"Bốp!

"

Những lời của Diệp Kiều còn chưa kịp nói xong.

Trong phòng Lục Giai, Phùng Ái Quốc đã không còn kiên nhẫn, anh ta không thể nhịn được nữa liền giơ tay lên tát Lục Giai một cái, lực rất mạnh, đánh cho Lục Giai văng vào vách tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Không xong! Diệp Kiều âm thầm kêu lên một tiếng.

Quả nhiên, Lục Thừa đã nhanh chóng bước một bước dài lao vào trong phòng, anh hai Lục Kiện cũng chạy theo vào cùng với anh.

Hai người trực tiếp bắt lấy Phùng Ái Quốc.

Phùng Ái Quốc vừa tức vừa chột dạ: “Là do cô ta.

.

.

.

.

. Tôi, tôi không phải cố ý.

“Tôi không quan tâm anh có cố ý hay không.

” Lục Thừa hung tợn nhìn chằm chằm anh ta, giơ tay lên đấm mạnh một cái, khiến cho Phùng Ái Quốc đau đến cong thân thể lại, sau đó Lục Thừa đến gần đỡ thân thể Phùng Ái Quốc, nhân tiện thì thầm vào tai anh ta: "Đừng động tay động chân với chị của tôi, hãy dùng biện pháp khác thuyết phục chị ấy đi!

"

“Được.

” Phùng Ái Quốc ủ rũ cúi đầu.

Ba mẹ của Phùng Ái Quốc ngồi co ro ở trong sân, không dám nhiều lời, họ đã nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Lục Thừa trước đó, dù sao Phùng Ái Quốc cũng không phải đứa con cưng của bọn họ, bị giáo huấn thì cứ cho nó bị giáo huấn đi, chỉ cần không bị đánh chết cũng không liên lụy đến bọn họ là được.

Lục Giai nằm gục trên giường, đầu choáng váng, bộ dạng tâm như tro tàn.

Phùng Ái Quốc đi tới ngồi bên giường.

Anh em Lục Thừa và Lục Kiện nhìn nhau, bước sang một bên và chờ đợi.

"Lục Giai, anh định kết hôn với mẹ của Lượng Lượng " Lượng Lượng là nhũ danh của con trai anh ta.