Lục Thừa một tay che chở cho con gái, một tay gối đầu, nghe vậy không chút xấu hổ gật đầu: “Anh đói bụng, Kiều Kiều, em lấy cho anh một ổ bánh mì thịt đi.
”
“Được.
” Diệp Kiều lấy ra một chiếc hộp được đậy kín từ trong túi xách của mình.
Hộp không phải làm bằng sắt mà bên ngoài làm bằng nhựa, màu trắng nhìn rất tinh tế.
Cô ấy mở chiếc hộp ra và ngay lập tức có hơi nước bốc ra từ đó.
Đăng Thơ Thơ và Lưu hán mở to mắt: “Kiều Kiều, cái hộp này của cô thật là tuyệt vời.
”
Diệp Kiều đưa bánh mì thịt cho Lục Thừa và Châu Châu, lại lấy thêm một ít cho mọi người.
Khi cầm ổ bánh mì thịt trong tay, Đặng Thơ Thơ càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “Còn nóng như vậy?”
Họ lên tàu chắc cũng đã hai tiếng rồi, còn cả thời gian nhóm Diệp Kiều đi đường nữa, nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn, xuống dưới 0 độ, trong hoàn cảnh như vậy, ổ bánh mì thịt vẫn như mới ra lò.
“Cái hộp này có một lớp cách nhiệt.
” Diệp Kiều cười giải thích nhưng cũng không nói nhiều.
Chiếc hộp này là do Lục Thừa đặc chế để đựng thức ăn, bên trong có một cục pin lithium đã sạc đầy làm nguồn năng lượng, ngoài ra vật liệu này còn có thể sinh nhiệt và giữ ấm.
Hiện tại, chi phí quảng bá ra thị trường quá cao nhưng Diệp Kiều rất hài lòng.
Ra ngoài được ăn cơm nóng hổi thì hạnh phúc biết bao.
Đăng Thơ Thơ cúi đầu cắn miếng bánh mì thịt, càng tin vào phán đoán của mình.
Lúc đầu, cô ấy rất ngạc nhiên vì họ có thể mua bốn vé giường ngủ cùng một lúc, nhưng bây giờ bên kia có thể lấy ra những món đồ cô ấy chưa từng thấy, Đăng Thơ Thơ càng tin chắc rằng danh tính của gia đình này không đơn giản.
Nếu có cơ hội, cô ấy rất muốn giữ liên lạc với Diệp Kiều: “Kiều Kiều, đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh, vậy chúng ta có thể đi cùng nhau không?”
Diệp Kiều xấu hổ từ chối: “Chắc tôi sẽ không đến trường trước...
.
”
“Thì ra là như vậy.
.
.
”
Đây là lời từ chối. Nếu cô ấy không đến trường, cô ấy sẽ đi đâu? Chẳng lẽ cô ấy có người thân ở Bắc Kinh sao?
Đặng Thơ Thơ nghĩ về nó rồi mỉm cười: “Không sao. Như vậy là tốt rồi, tôi đi trường học làm quen với môi trường ở đó trước, chờ cô đi đến trường rồi thì tôi có thể đưa cô đi một vòng Đại học Bắc Đại.
”
“Được nha.
” Diệp Kiều không từ chối lòng tốt của cô ấy, gật đầu cười.
Trong một ngày một đêm tiếp theo, đôi mắt của Đặng Thơ Thơ mở to kinh ngạc không chri một lần.
Diệp Kiều và gia đình cô thật sự rất giàu có nên họ đã ăn rất nhiều loại thịt trên đường đi, từ thịt lợn, thịt bò đến thịt cừu.
Hơn nữa, cái gì cũng siêu thơm, Đặng Thơ Thơ cắn bánh bao hấp trong tay, cảm thấy càng khó nuốt hơn.
Lưu Hán cởi mở hơn Đặng Thơ Thơ, sau khi ăn bánh nhân thịt của Diệp Kiều, anh ấy cũng đóng góp bánh bao hấp của mình, anh ấy thẳng thắn nói rằng anh ấy chỉ có bánh bao hấp.
Tàu chạy chậm, ban đầu Diệp Kiều khá thích thú khi nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, sau khi xe đi vào vùng đồng bằng, cô ôm con gái cùng con gái ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh .
Ngồi hồi lâu, Diệp Kiều có chút buồn chán nên mới lấy bài xì phé ra, cùng người trong xe chơi với nhau.
Vào thời điểm đó, thời gian trôi qua rất chậm.
Trời tối lại sáng, Diệp Kiều cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói mà cô mong chờ.
[Phía trước là trạm Bắc Kinh, nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, xin hãy giữ ấm.
“Cuối cùng cũng đến rồi.
” Duỗi người, Diệp Kiều vén một góc rèm lên và nhìn sân ga bên ngoài.
Chuyến tàu ngày đêm cập bến đúng sáu giờ sáng ở thủ đô, ngoài sân ga vẫn còn đông nghịt người.
Nhà ga ở Bắc Kinh phồn vinh hơn so với những gì mà Diệp Kiều mong đợi, cũng được xây dựng tốt hơn.
Trung Quốc xứng đáng là một kẻ cuồng cơ sở hạ tầng, đã thể hiện năng lực cơ sở hạ tầng của mình từ những năm 1970.
Sau khi chia tay Đặng Thơ Thơ, năm thành viên của gia đình nhà họ Lục đã ra khỏi xe cùng với đồ đạc của mình.
Lục Thừa bế con gái đi phía trước, những người khác đi theo sau anh.
“Mẹ, cẩn thận một chút.
” Thấy mẹ chồng sắp ngã, Diệp Kiều vội đưa tay ra đỡ bà.
Cô không ngờ rằng nhà ga Bắc Kinh vào những năm 1970 đã có thang cuốn, đây là lần đầu tiên Trương Thúy Thúy đi thang máy.
“Ô, suýt nữa thì mẹ bị ngã.
” Trương Thúy Thúy kinh ngạc giữ chặt tay vịn, kinh ngạc nhìn xuống chân. “Kiều Kiều, nó thực sự có thể tự di chuyển!
”
“Đây là thang máy, chúng ta đã từng nhìn thấy nó trên TV.
” Diệp Kiều cười nói, một tay bảo vệ túi xách của cô, một tay đỡ bà.
Nhà ga xe lửa ở thời đại này là nơi hỗn loạn nhất, chưa có camera dày đặc của các thế hệ sau, cũng có rất nhiều kẻ trộm và buôn người.
Có Lục Thừa bế con gái, Diệp Kiều rất yên tâm, cô chỉ cần bảo vệ tốt chiếc túi của mình.
Ra khỏi thang máy, Lục Thừa quay lại nói: “Chúng ta hãy đi lấy hành lý của chúng ta trước.
”
Bây giờ các toa tàu đã chất đầy các toa chở hàng, vì vậy hành lý của họ đến cùng lúc với họ. Bây giờ đồ trên chiếc xe tải đang được dỡ xuống, đúng lúc để lấy nó lên.
Nhận hành lý xong, Lục Thừa gọi hai chiếc taxi, đi về phía tây thành.
Ra đến phố, lọt vào tầm mắt mọi người là đường phố rộng lớn, hai bên phố là những ngôi nhà thấp lè tè, chủ yếu là nhà gạch đỏ, kiểu dáng Liên Xô.
Dù sao thì tiền cũng không thiếu, vì vậy Lục Thừa đã đặc biệt yêu cầu tài xế đi vòng quanh Quảng trường Thiên An Môn và đi một chuyến đi dạo xung quanh.
Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc cùng nhau ghé vào cửa kính ô tô, nhìn tòa tháp cao của thành phố, rất phấn khích.
Khi hai chiếc taxi đến trước sân mà Lục Thừa đã nói, đã có một người đàn ông ăn mặc giản dị đứng ở cửa.
“Anh Lục đúng không ạ?”
“Đúng vậy, anh là giám đốc Trương phải không?” Lục Thừa xuống xe bắt tay với người đàn ông. “Hôm nay tôi thực sự phải làm phiền anh rồi.
”
“Không sao, không phiền.
” Giám đốc Trương cười nói: “Tôi đã mang tất cả tài liệu và chìa khóa cho anh, tôi dẫn anh vào trước nhé?”
Lục Thừa không từ chối, gọi Diệp Kiều và những người khác đi theo.
Diệp Kiều dẫn con gái đi lên bậc thang.
Châu Châu ôm chặt búp bê thỏ nhỏ trong tay phải, nhìn sang một bên.
Rất nhiều người từ sân bên cạnh đi ra, tò mò nhìn gia đình họ.
Có ít nhất bảy tám đứa trẻ trong số đó, mặc quần áo bụi bặm, hoàn toàn khác với bộ váy công chúa màu hồng trên người Châu Châu, giống như những đứa trẻ đến từ hai thế giới.
Châu Châu rất tò mò về chúng, cô bé nhe những chiếc răng nhỏ dễ thương của mình cho chúng xem, mãi cho đến khi bé được mẹ dẫn vào nhà mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt.
Diệp Kiều khá hài lòng với ngôi nhà này.
Diện tích của sân hai lối vào đủ rộng, gần 400 mét vuông, có sáu phòng ngủ, nhà vệ sinh và nhà bếp được trang bị đầy đủ.
Cái sân đầu thì nhỏ, nhưng cái sân thứ hai thì đủ lớn, bên trong trồng mấy cái cây, mùa hè kê mấy cái ghế xếp dưới tán cây chắc là thoải mái lắm.
“Anh xem có vấn đề nào khác nữa hay không?” Giám đốc Trương giao lại tất cả các chìa khóa và chứng chỉ cho Lục Thừa.
Lục Thừa cười nói: “Tạm thời thì không có, ngày mai tôi muốn mời giám đốc đến nhà tôi uống rượu, anh đừng từ chối.
”
“Ha ha ha ha, không, không, tôi nhất định sẽ đến.
” Giám Đốc Trương vội vàng cười đồng ý.
Cho tới bây giờ anh ta cũng không tra ra được danh tính của Lục Thừa, nếu nói anh ta xuất thân từ đại thế gia ở Bắc Kinh thì anh ta cũng chưa từng tới thủ đô. Nhưng tuyệt đối không thể nói anh ấy là người bình thường, người bình thường nào có thể để chính phủ cấp cho anh ấy một cái nhà tốt đến như vậy?!
Phải biết rằng, tứ hợp viện bây giờ khác với tứ hợp viện trước đây.
Trên thực tế, phần lớn ở Bắc Kinh là các khu nhà cũ lớn, các phòng bên trong thuộc về các gia đình khác nhau, hàng chục gia đình có thể sống chung trong một tòa.
Tứ hợp viện này của Lục Thừa lại hoàn toàn khác biệt, hai viện năm sáu gian phòng đều là của bọn họ, một khi đóng cửa lại thì chính là một thế giới độc lập, thanh tịnh.
Bản thân giám đốc Trương cũng cảm thấy ghen tị, khi đi ra ngoài, anh ngoái đầu nhìn mái hiên, thán phục thở dài rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!