Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,362
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

"Vẫn còn rất nhiều đồ cần mua.

" Diệp Kiều nhìn căn phòng trống, bắt đầu suy nghĩ xem nên thêm những gì, thêm một chiếc ghế sô pha và thêm một cái bàn làm việc.

"Không sao, ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua sắm.

" Lục Thừa xách hành lý của hai người vào phòng, cười nói.

"Được.

" Diệp Kiều đi tới, lấy quần áo trong túi ra, vừa thu dọn vừa dặn dò. "Để em đi thu dọn quần áo trước, sau đó em sẽ lựa hai cái chăn mới ra, anh đem một cái đến phòng của cha mẹđưa cho họ đắp trước, tối nay tạm thời ngủ như vậy đi.

"

Những chiếc chăn họ sử dụng đều là hàng mới, cho nên Diệp Kiều không muốn để chúng mốc meo ở thôn quê.

Sau vài giờ, ngôi nhà tứ hợp viện cuối cùng cũng ra hình ra dáng.

Nhà bếp còn chưa làm xong, xoong nồi cũng chưa mua, Lục Thừa đến quán ăn nhỏ đầu ngõ mua chút đồ mang về.

Cả nhà năm người ăn tạm bữa cơm, sau đó ai về phòng nấy để ngủ bù.

Ngủ một giấc ngủ trưa đầy đủ, sau khi thức dậy Diệp Kiều đề nghị đi ăn vịt quay ở bên ngoài.

Buổi tối, họ ăn Toàn Tụ Đức, món vịt quay thời này thực sự rất ngon, bên ngoài cháy xém bên trong mềm, chấm với nước sốt, dùng một miếng bánh tráng mỏng cuốn thịt vịt, da vịt và hành cắt khúc, nhét vào miệng, cảm giác cả khoang miệng đều là hương thơm.

Châu Châu ăn đến bụng tròn vo.

Diệp Kiều đưa tay ra chạm vào cái bụng phồng lên của cô bé, ngăn không cho bé ăn tiếp nữa.

Sau bữa tối, cả gia đình thong thả đi bộ về nhà.

Khu này toàn là nhà tứ hợp viện, ngõ nhỏ rất sạch sẽ, cách một khoảng cách sẽ có một nhà vệ sinh công cộng.

Những người sống ở các nhà tứ hợp viện xung quanh sử dụng nhà vệ sinh công cộng để đi vệ sinh.

"Cũng may anh cho người xây nhà vệ sinh, nếu không thật sự rất bất tiện.

"

Diệp Kiều nhìn dòng người xếp hàng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng mà không nói nên lời, trời mưa mà xếp hàng còn khó chịu hơn.

Lục Thừa ôm con gái, nhìn hàng dài xếp hàng, cười nói: “Lúc đó anh đã nhờ người hỏi thăm qua, cho nên lúc xây lại sân đã cố ý nâng nền lên một chút, chiều cao có chênh lệch một chút để có thể lắp đặt nhà vệ sinh.

"

"Người đàn ông của em thật thông minh.

" Diệp Kiều mỉm cười, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng khen ngợi.

"Tất nhiên rồi.

" Lục Thừa không khỏi nhếch khóe miệng, chuyện mình tâm huyết làm được người mình yêu thương công nhận là điều hạnh phúc nhất.

Khi bọn họ về đến nhà, đi ngang qua sân nhà bên cạnh, Diệp Kiều tò mò nhìn vào bên trong, bên trong nhà cửa xây dựng dày đặc, diện tích nhà ở đã lấn chiếm khoảng sân chung nhỏ ở giữa, trên lối đi cũng nhét đầy nhiều thứ.

Một đám trẻ con tụ tập ở cổng sân chơi trò chơi, hình như là bắn bao giấy, lúc bắn thì nửa người đều dán trên mặt đất, tiếng cười làm khuấy tung bụi đất.

Châu Châu dựa vào trên vai của cha mình, tò mò nhìn bọn trẻ.

Diệp Kiều nắm tay nhỏ của cô bé: “Châu Châu, con muốn cùng chơi với các bạn phải không?”

Châu Châu ghét bỏ lắc đầu: “Châu Châu không muốn như vậy. Đó là trò chơi của con trai, con chỉ muốn cùng chơi với các chị gái xinh đẹp thôi.

Diệp Kiều ngạc nhiên mở to đôi mắt: “Châu Châu của chúng ta lại thích những chị gái xinh đẹp sao?”

Châu Châu hừ một tiếng, vô cùng đắc ý nói: “Đương nhiên rồi mẹ, chị gái xinh đẹp thích sạch sẽ, trên người cũng thơm thơm, không giống như mấy bạn trai đâu.

Vừa nói, cô bé vừa ghét bỏ bĩu môi.

“Mẹ ơi, mẹ xem kìa, mấy bạn nhỏ đó trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, trông rất là dơ nha.

Trương Thúy Thúy đang đi phía sau bọn họ, nghe cháu gái nhỏ của mình nói như vậy liền cười to: “Ha ha ha ha, Châu Châu của chúng ta là công chúa nhỏ yêu sạch sẽ nha.

Được bà nội khen, Châu Châu thẹn thùng giấu mặt vào ngực ba, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn xoe chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

Trong ba ngày tiếp theo, việc tham quan thủ đô và mua tất cả đồ đạc, thiết bị cần thiết trong tứ hợp viện trở thành nhiệm vụ chính của họ.

Diệp Kiều cũng không muốn đăng ký nhập học sớm, dù sao thời hạn đăng ký là từ mùng 1 đến mùng 5 nên vẫn còn rất nhiều thời gian.

Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, cô đã làm rất nhiều món ăn ngon tại nhà.

Nguyên liệu ở thủ đô phong phú hơn nhiều so với thôn Hạ Hà, hải sản trước đây trong thôn hiểm khi mua được đều có thể tìm thấy ở bất kỳ khu chợ nào ở thủ đô.

Mùi hương trong sân thoang thoảng trong không khí, khiến cho mấy đứa trẻ con gần đó thèm đến nỗi khóc nháo đòi ăn.

Sáng sớm ngày mùng 2, Diệp Kiều bỏ hộp cơm vào túi vải của Lục Thừa.

"Không ngờ em lại đưa anh đi làm trước.

” Cô vỗ vỗ vào tay lái xe đạp, vừa cười vừa trêu Lục Thừa ở bên cạnh đang soi gương chỉnh sửa lại quần áo.

Lục Thừa liếc nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Đây cũng là một trải nghiệm hiếm thấy đấy.

"Nó khá thú vị.

" Diệp Kiều thấy anh mãi vẫn không sửa lại cổ áo của mình cho đàng hoàng, cô liền đi tới sửa giúp anh.

Khi bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lục Thừa vội liếc nhìn phòng của cha mẹ, không có ai ra, bèn cúi đầu hôn vợ mình một cái.

Diệp Kiều cũng ngẩng đầu lên và hôn anh, lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ. "Anh nhớ về sớm nha, buổi trưa em làm thịt sườn kho tộ cho anh đó. Trong căng tin của anh chắc chắn là có món chay, anh lấy thêm chút cơm ăn chung là được.

"

Cô chạm vào túi của Lục Thừa, trong đó có phiếu và tiền mà cô đã bỏ vào trước.

"Yên tâm đi, lát nữa anh sẽ tìm người đổi điểm phiếu.

"

Khi Diệp Kiều đến thủ đô, cô mới biết được thì ra phiếu lương thực ở đây được chia thành từng phần rất chi tiết, chẳng hạn như phiếu gạo bao gồm gạo, gạo kê và bột mì, điều này hoàn toàn khác với khái niệm chung về phiếu gạo một cân ở thành phố Bắc Hà.

Bên cạnh đó còn có các phiếu áo khoác, phiếu khăn quàng cổ, phiếu vớ, thực sự có đủ thứ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhìn vào khiến người ta hoa cả mắt.

Hơn nữa, thành phố thủ đô được kiểm soát chặt chẽ và hệ thống phiếu không có chỗ cho việc “đi tắt”.

Mấy ngày trước Diệp Kiều muốn kiếm đồ ăn ngon cho mọi người, suýt chút nữa đã tiêu hết phiếu thông dụng quốc nội trong tay, nếu muốn đảm bảo khẩu phần ăn cho cả nhà thì phải tìm thêm biện pháp.

Lục Thừa gật đầu: "Để anh đến nhà máy báo danh, sau đó hẳn là có thể lãnh được rất nhiều phiếu chứng, buổi tối anh sẽ mang về.

"

Anh đưa tay sờ mặt Diệp Kiều, trong lòng có chút lo lắng.

"Tốt nhất là em đừng nên ra ngoài, chờ anh trở về rồi nói tiếp.

"

"Được. Anh mau đi đi, cũng muộn rồi.

" Diệp Kiều đẩy anh ra, đưa anh đến cổng sân.

Trong con hẻm nhỏ bên ngoài tứ hợp viện đã có rất nhiều người, họ vội vã mặc quần áo lao động hoặc đi xe đạp, người đến người đi, cả con hẻm trong nháy mắt trở nên sống động hẳn lên.

Diệp Kiều suy nghĩ,

nhớ lại một chút, dường như phiếu định mức chế độ của Trung Quốc đến thập niên 90 mới được hủy bỏ, vẫn còn hơn mười năm nữa.

Sau khi trở về phòng, cô giúp con gái kéo góc chăn lại ngay ngắn, sau đó cô trút hết số phiếu mà mình hiện có ra kiểm tra.

Khi ở thôn Hạ Hà, rau được trồng ở nhà, lợn được nuôi trong thôn, cách vài tháng thịt sẽ được phân phát một lần. Sau đó, khi bọn họ đến thành phố Bắc Hà, vì cách thôn không xa cho nên Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc thỉnh thoảng sẽ cho họ một ít, hiện giờ Diệp Kiều thực sự phiền não với những tấm phiếu chứng này.

Cô không ngờ mình lại gặp phải tình huống khó xử như vậy khi đến thủ đô.

"Ôi, là do mình đã quá chủ quan rồi.

" Diệp Kiều miễn cưỡng thu phiếu vào, đặt chúng vào hộp gỗ theo từng loại. "Ban đầu mình nghĩ rằng thủ đô sẽ thịnh vượng hơn, kinh tế sẽ phát triển tốt hơn, tự do hơn. Không ngờ thủ đô thịnh vượng hơn, kinh tế tốt hơn thật nhưng việc thực thi các chính sách quốc gia cũng nghiêm ngặt hơn, dù sao cũng là dưới chân thiên tử.

"

"Kiều Kiều, con vẫn còn thức sao?" Trương Thúy Thúy gõ cửa.

"Con ra ngay đây mẹ ơi!

" Diệp Kiều đặt chiếc hộp vào ngăn kéo và chạy ra mở cửa.

“Kiều Kiều, mẹ và cha con muốn ra ngoài đi dạo.

” Trương Thúy Thúy đứng ở cửa, mặc áo khoác dày cộp, cười nói.

"Vậy để con đi gọi Châu Châu dậy.

"

,

“Không cần, để cho nó ngủ đi.

” Trương Thúy Thúy vội vàng ngăn cô lại: “Mẹ và cha con sẽ tự mình đi ra ngoài.