Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,539
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Ba, ba, hôm nay Châu Châu đã ghi được sáu bàn!

“Thật sao? Châu Châu giỏi thật đấy!

"He he he.

"

Diệp Kiều nghe thấy âm thanh trong sân. Tiếng cười truyền đến, đặt bút chì xuống và bước ra ngoài, trước khi nhìn thấy hai cha con, cô đã cười trước: “Tại sao Châu Châu lại trở về với bố? Chiều nay mẹ gọi con về và con không muốn trở về nhà một chút nào mà.

Châu Châu mồ hôi đầm đìa, đôi tay nhỏ bé bị Lục Thừa nắm lấy, hai chân của cô bé nhảy nhót xung quanh, một chút cũng không giống một bé gái chút nào cả và quần áo của cô bé cũng bị bẩn.

Khi nghe thấy tiếng mẹ, má cô bé đỏ bừng: “Mẹ!

Lục Thừa buông tay cô bé ra, anh đỗ xe trước, sau đó lấy hộp cơm treo trên đầu xe xuống.

“Khi anh đi ngang qua khu nhà bên cạnh, anh tình cờ nghe thấy giọng nói của Châu Châu, vì vậy anh đã đi vào và xem thử. Nhân tiện, cho đến khi anh đi làm ngày hôm nay, anh mới biết rằng có một công nhân trong nhà máy đang ở ngay cạnh nhà của chúng ta.

Diệp Kiều đi tới cầm lấy hộp cơm trên tay anh: “Người anh nói chính là Ngô Thiên Khang đúng không?”

“Hả? Em biết anh ấy à?” Lục Thừa nhướng mày nghi hoặc hỏi.

“Hôm nay em và vợ anh ấy là Tần Ngọc Bình đã trò chuyện rất lâu, con trai anh ấy cũng có mối quan hệ tốt với Châu Châu của chúng ta. Đúng không nào, Châu Châu?”

Châu Châu đang nhón người với lấy một chiếc khăn, nghe vậy, cô bé liền gật đầu lia lịa: “Anh Yến Tử là bạn thân nhất của Châu Châu! Anh ấy thích chuyền bóng cho Châu Châu.

Xem con gái cử động khó khăn, Lục Thừa đến giúp cô bé kéo chiếc khăn xuống, cẩn thận ngồi lên ghế lau mặt cho cô bé.

“Nhanh như vậy mà Châu Châu đã có những người bạn tốt rồi, thật là lợi hại quá.

“Hì hì, Châu Châu thật lợi hại.

Châu Châu rất vui, khuôn mặt nhỏ của cô bé đã được lau sạch, khi cô bé quay đầu lại, cô bé nói với ba về những gì cô bé đã chơi trong ngày hôm nay.

Hai cha con rất vui vẻ, Diệp Kiều không muốn tham gia cuộc vui, cô lấy hộp cơm của Lục Thừa ra và rửa sạch.

“Ba mẹ đâu em?” Lục Thừa quay đầu nhìn phía sau phòng, hẳn về lâu như vậy, ba mẹ cũng không có ra đón.

“Bố mẹ chắc là ra ngoài tìm việc rồi.

Lục Thừa cau mày: “Bây giờ tìm việc rất khó khăn.

“Đúng vậy, em cũng đã nói với họ rồi.

” Diệp Kiều rửa xong hai quả táo, một quả đưa cho Lục Thừa, quả còn lại được chia cho cô và con gái. “Nhưng hình như ba rất gấp gáp.

“Tối nay anh sẽ nói chuyện với ba.

” Lục Thừa vừa nói vừa ăn quả táo.

“Hôm nay anh đã nhận được tiền lương tháng này.

” Lục Thừa từ trong túi lấy ra một phong bì và đưa nó cho cô: “Em hãy cất nó đi.

Diệp Kiều mở phong bì, bao nhiêu tiền và phiếu ở bên trong đều đổ ra hết, cùng đếm chúng với Châu Châu.

Đây cũng là thời gian rèn luyện số học của Châu Châu.

“Thực sự là có đến 154 nhân dân tệ?”

Sau khi đếm tiền, Diệp Kiều ngạc nhiên nhìn người đàn ông của mình.

“Lương của anh còn cao hơn lương của công nhân hạng tám.

Lục Thừa có chút đắc ý, nhướng mày nhìn cô.

“Đương nhiên, người đàn ông của em là người nào chứ? Nhà máy giao cho anh chức vụ kỹ sư cấp sáu, chủ yếu phụ trách lãnh đạo dự án, dưới quyền anh còn có hơn chục người.

Hiện tại tập đoàn Thừa Phong có mấy ngàn người, Diệp Kiều cũng không thấy Lục Thừa kích động như bây giờ, bây giờ anh chỉ lãnh đạo mười mấy người, lại cảm thấy tự hào đến như vậy.

Lục Thừa nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Điều này tất nhiên là khác! Xét cho cùng, Thừa Phong chỉ là một công ty tư nhân, hầu hết hàng nghìn người kia đều chỉ làm việc trên dây chuyền lắp ráp sản xuất. Mấy chục người được Nhà máy Gang thép Tổng hợp giao cho anh đều là kỹ thuật viên, thực sự phải tạo ra kết quả nghiên cứu.

“Người đàn ông của em thật là tuyệt vời!

” Diệp Kiều giơ ngón tay cái lên và khen ngợi anh một cách quyết liệt.

“Tối nay em sẽ làm cho anh món thịt bò nạm sốt cà chua yêu thích của anh! Em sẽ khao anh một bữa thật thịnh soạn!

“Châu Châu cũng muốn ăn thịt bò nạm sốt cà chua!

” Châu Châu oa trong vòng tay của ba cô bé làm nũng cũng vui sướng hô lên.

“Được, được, mọi người cùng nhau ăn!

” Diệp Kiều nuông chiều nhéo cái mũi nhỏ của con gái.

Sau khi tắm cho Châu Châu và mặc quần áo sạch, Diệp Kiều vào phòng bếp bận rộn bên trong.

Sau một lúc, Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thủy trở lại, đánh giá từ biểu hiện của họ thì vẫn chưa có kết quả.

Vào buổi tối, lợi dụng lúc vắng người, Diệp Kiều và Lục Thừa đã ra ngoài để đổi phiếu và họ muốn lấy hết phiếu đi đổi càng sớm càng tốt.

Phía họ yên tĩnh ấm áp, nhưng buổi tối lại nổ ra một cuộc cãi vã dữ dội ở sân nhà bên cạnh.

Tiếng cãi vã từ sân ngoài vọng vào, người khác đang ăn cơm nghe chuyện phiếm, ở trong khu nhà chung thì đừng mong có bí mật gì, đừng nói cãi nhau, thậm chí là chuyện của vợ chồng vào ban đêm cũng có thể bị nghe thấy.

Trong một môi trường khó khăn như vậy, lắng nghe những câu chuyện phiếm của người khác là chương trình yêu thích của mọi người trong khu tập thể.

Nhất là khi biết cuộc đời người khác không tốt minh lại càng vui hơn.

Chỉ có những người cãi nhau mới thực sự buồn.

Tần Ngọc Bình nhìn tờ hai mươi tệ trên tay cô mà không kìm được nước mắt.

“Hôm nay lĩnh lương, anh chỉ cần mang về nhà hai mươi tệ thôi sao?! Ngô Thiên Khang, anh thật sự cho rằng em là chậu chứa tiền hay sao? Nếu anh cho em hai mươi, thì ngày mai em có thể đưa cho anh bốn mươi hay sao?! Anh có thể làm gì với hai mươi tệ? Ngũ cốc thô không đủ để nuôi cả gia đình ba người chúng ta đến cuối tháng.

Ngô Thiên Khang mệt mỏi cả một ngày, thật sự là không muốn nghe vợ của mình cứ lải nha lải nhải, anh không kiên nhẫn cởi quần áo ra ném lên trên giường.

"Nếu em thấy không có đủ tiền thì hãy tiết kiệm tiền một chút!

“Tiết kiệm?! Em tiết kiệm như vậy còn không đủ hay sao? Nhìn đĩa trái cây này đi. Đã hơn một tháng kể từ khi bắt đầu năm mới mà vẫn còn dư lại một nửa. Yến Tử muốn ăn, nhưng em chỉ cho nó được nếm thử mà thôi. Ngô Thiên Khang, nếu không phải em tính toán chi tiêu cẩn thận thì anh cho rằng nhà chúng ta có thể sống tiếp sao?”

Càng nói cô càng buồn, Tần Ngọc Bình ngồi trên ghế đẩu lau nước mắt.

Nghĩ đến Diệp Kiều người mà cô nhìn thấy vào sáng hôm nay, Tần Ngọc Bình càng buồn hơn. Quần áo của Diệp Kiều thoạt nhìn rất đắt tiền, trên cổ tay của cô ấy thậm chí còn có một chiếc đồng hồ.

Còn cô thì sao?

Quần áo trắng đã giặt sạch, trên tay chỉ có những vết chai dày, chưa kể đến một chiếc đồng hồ, thậm chí còn không có một sợi dây buộc tóc mới.

“Vậy anh có thể làm được gì chứ? Lương của anh chỉ thấp như vậy, anh còn phải nuôi em với con trai và cả ba mẹ nữa”

Ngô Thiên Khang cảm thấy có lỗi với những gì anh ấy nói, giọng trầm xuống, anh ngồi ở mép giường thầm thở dài.

Tần Ngọc Bình lau nước mắt nói: “Anh không phải là đang nuôi ba mẹ, mà là đang nuôi hai đứa cháu kia thì có.

“Tất cả đều phải nuôi mà. Tiểu Bảo và Tiểu Bối chúng nó không còn ba mẹ nữa, nếu anh không quan tâm đến chúng thì làm sao chúng có thể sống được?”

“Đúng vậy! Ngô Thiên Khang anh là một vị thánh nhân mà! Anh nuôi con của người khác béo mập, lại không thấy con của mình gầy đi như thế nào à!

Tần Ngọc Bình tức giận đến mức ném một thứ gì đó vào anh ta và chỉ vào Yến Tử đang ngồi trên ngưỡng cửa.

Cơ thể Yến Tử gầy yếu và đen cương lên một lúc, không dám dùng lưỡi của mình để xoay viên đường trong miệng cậu bé, cậu trộm lén liếc nhìn bố mẹ, thấy họ không để ý đến cậu, cậu mới yên tâm, vui vẻ tiếp tục ăn đồ ngọt.

Kẹo bơ sữa cứng mà Châu Châu đưa cho cậu ăn rất ngon!

Khi phát kẹo, mỗi người được bốn cái, còn lại ba cái, Châu Châu lén nhét tất cả vào túi của cậu.

Vậy là bây giờ cậu bé có thể ăn kẹo bơ sữa cứng ngon lành.

Cậu bé vươn tay cẩn thận vỗ vỗ vào túi của mình, trên mặt Yến Tử lộ ra nụ cười vui vẻ, đường có thể ăn ít đồ ăn lại, mẹ cũng sẽ không khóc.

Nhìn bóng lưng gầy gò của con trai, ánh mắt Ngô Thiên Khang lóe lên tia sáng. Một thoáng áy náy, bị vợ đánh cũng không tức giận, giọng cũng dịu đi rất nhiều.

“Tháng sau lãnh lương anh sẽ đem toàn bộ lương về cho em. Hôm nay, mẹ anh đến đợi anh ở cổng nhà máy và nói rằng Tiểu Bảo bị sốt, vì vậy anh đã đưa nhiều thêm một chút.

Tần Ngọc Bình vùi đầu vào nước mắt.

Chồng cô cũng nói như vậy vào tháng trước, lần này thì là Tiểu Bối bị bệnh, dù sao mẹ chồng cô luôn có rất nhiều lý do.

“Em đừng khóc.

Thấy vợ của mình suốt ngày khóc, Ngô Thiên Khang có chút xót xa, sờ sờ mông, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

“Anh sẽ đăng ký tham gia nhóm dự án mới vào ngày mai! Khi tạo ra được thành quả, anh chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều tiền thưởng!

Thấy vợ không có phản ứng gì, Ngô Thiên Khang cao giọng nói tiếp.

“Ngọc Bình, để anh nói cho em biết, nhà máy của bọn anh hôm nay có một kỹ sư cấp sáu mới. Nghe nói anh ấy đã từng chế tạo một chiếc máy thu thanh! Lần này anh ấy đến nhà máy của bọn anh với dự án của riêng anh ấy. Nếu anh có thể tham gia nhóm dự án của anh ấy, thì anh chắc chắn sẽ có thể thuận lợi thăng chức trong tương lai.