Ngô Thiên Khang hiện là công nhân lành nghề cấp 5, mức lương là 66,
53 tệ, nếu có thể thắng lên công nhân cấp 6, anh ấy sẽ được trả 77,
85 tệ, tức là nhiều hơn 11 tệ.
Không dễ để được thăng chức lên công nhân cấp 6. Ngô Thiên Khang đã thi hai lần nhưng đều không được.
Anh đã từng phân tích qua, để thăng cấp lên cấp sáu, anh ấy phải có năng lực tốt nhất và phải học thêm về kỹ thuật, nhưng trong nhà máy không ai đồng ý dạy kỹ năng của mình cho người khác, bởi vì dạy học trò xong thì thầy chết đói.
Tổ hạng mục của Lục Thừa là một cơ hội hiếm có, lãnh đạo đã đến đây bằng máy bay, muốn thuyết phục mọi người tâm phục khẩu phục, chắc chắn phải cho bọn họ chỗ tốt nào đó.
Người mới đến.
Chính là kỹ sư cấp 6.
Sự kết hợp của hai từ "Lục Thừa" này khiến Tần Ngọc Bình có một suy nghĩ không thể tưởng tượng được, cô ấy buông tay xuống và quay sang nhìn chồng mình.
"Tên của kỹ sư mới là gì?"
Ngô Thiên Khang không biết gì nên vẫn nói tiếp: "Anh nghe nói rằng anh ấy tên là Lục Thừa, nhưng mọi người đều gọi anh ấy là kỹ sư Lục.
"
"Lục Thừa...
.
" Tần Ngọc Bình hai mắt dần dần mở to, “Quả nhiên là chồng của Diệp Kiều.
"
Diệp Kiều thật là may mắn nha!
Ngô Thiên Khang càng không hiểu ra sao: "Em đang muốn nói gì vậy?"
Tần Ngọc Bình chợt tỉnh táo lại, trên mặt không thể ngăn lại được vẻ hưng phấn.
"Kỹ sư Lục sống ở bên cạnh nhà chúng ta đó! Hôm nay em đã nói chuyện với vợ của anh ấy vài tiếng đồng hồ đó!
"
"Còn có chuyện này sao?" Ngô Thiên Khang cũng bị sốc. Hôm nay khi ra khỏi nhà máy anh ấy đã bị mẹ chặn lại, vì vậy đã về muộn, vô tình bỏ lỡ cơ hội hoàn mỹ đó là về nhà cùng một đường với Lục Thừa.
"Chứ gì nữa!
" Tần Ngọc Bình vui đến mức tim đập loạn nhịp.
"Anh à, em nghĩ anh có thể tham gia nhóm dự án của anh ấy! Hôm nay em nghe Diệp Kiều nói rằng chồng của cô ấy đã hợp tác với nhà nước trong một số dự án trước đây và tất cả đều thành công! Gia đình họ đã được rất nhiều tiền thưởng"
"Lợi hại như vậy sao?!
" Ngô Thiên Khang nắm chặt nắm đấm, "Xem ra anh thật sự cũng muốn đi gặp anh ấy để tự tiến cử mình một chút.
"
Tính tình của anh ấy hơi bảo thủ nên hôm nay khi giám đốc nhà máy đến tuyển chọn ứng viên, anh ấy cũng không dám đứng lên, lời vừa rồi chỉ là để an ủi vợ mình ngoài miệng một chút cho qua chuyện thôi, nhưng bây giờ anh ấy mới biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Có lẽ cũng chưa quá muộn, đội dự án của kỹ sư Lục chỉ mới chọn được mười mấy người, nghe nói anh muốn chọn 20 người. Ngô Thiên Khang dự định ngày mai khi đến nhà máy sẽ tự tiến cử. Nhất định phải thành công!
"Kỹ sư cấp sáu, vậy một tháng anh ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền . . .
"
Sự phấn khích của Tần Ngọc Bình qua đi, cô ấy bắt đầu nói về chuyện tiền bạc.
Ngô Thiên Khang rất rõ ràng về chuyện này: "154 nhân dân tệ một tháng.
"
“Woa!
” Tần Ngọc Bình hít vào một ngụm khí lớn: “Kiếm được nhiều như vậy sao.
"Đương nhiên, anh ấy là kỹ sư mà!
! Kỹ sư còn cao hơn cả công nhân cấp tám đó!
" Ngô Thiên Khang tức giận hừ một tiếng, cảm thấy vợ mình đúng là ít thấy việc lạ.
“Thật là lợi hại!
” Tần Ngọc Bình thở dài, một hồi lâu sau mới vỗ nhẹ vào đầu gối, cô ấy vừa bỏ tiền vào túi trong của áo khoác vừa bước ra ngoài phòng. "Hiện giờ nhà bếp không có ai, để em đi nấu cháo.
"
Nhà bếp trong khu nhà của họ được dùng chung, họ phải xếp hàng để được nấu ăn.
khi Ngô Thiên Khang nghe thấy phải ăn cháo nữa đã cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa, gia đình anh ấy đã phải ăn cháo trong nhiều ngày liên tiếp rồi.
Anh ấy cau mày, lần đầu tiên hối hận vì hôm nay anh đã quá hào phóng khi đưa tiền cho mẹ.
"Cha ơi, cha ăn đi.
"
Đột nhiên, khóe miệng anh ấy chạm phải một vật gì đó lành lạnh, Ngô Thiên Khang kinh ngạc củi đầu xuống.
Yến Tử ngẩng đầu lên, cười đáng yêu, cậu bé đưa tay đang cầm kẹo sữa về phía trước tặng cho cha.
"Cha ơi, ăn kẹo đi.
"
Ánh mắt Ngô Thiên Khang chua xót, hai tay ôm lấy con trai: "Cha không muốn ăn, Yến Tử tự ăn đi con.
"
“Con có nhiều lắm.
” Yến Tử mở túi như muốn chia sẻ một bí mật nhỏ, đưa cho cha mình ba viên kẹo sữa còn lại bên trong.
"Con lấy đâu ra nhiều kẹo thế?" Ngô Thiên Khang không thể cưỡng lại lòng tốt của con trai mình, vì vậy anh ấy đã cắn một nửa cái kẹo và đưa con trai mình ăn phần còn lại.
Yến Tử vui vẻ cắn kẹo sữa: "Châu Châu cho con ạ.
"
Cậu bé kể lại cho cha mình nghe những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Ngô Thiên Khang ôm con trai, dưới lòng bàn tay là xúc cảm gầy đến da bọc xương của con mình, trong nháy mắt anh ấy đã bị cảm giác áy náy bao phủ.
Sau khi Diệp Kiều và Lục Thừa đổi đủ phiếu và về nhà, Châu Châu đã ngủ thiếp đi.
Đèn trong phòng Trương Thúy Thúy vẫn sáng, nghe thấy tiếng của họ, bà đã đi ra ngoài xem.
"Hôm nay hãy để Châu Châu ngủ cùng với ba mẹ đi, hai con cứ đi ngủ sớm một chút.
"
"Dạ được, con cảm ơn mẹ.
" Diệp Kiều nhanh chóng trả lời.
Phòng riêng của Châu Châu đã được thu dọn sạch sẽ nhưng bọn họ vừa mới đến thủ đô, sợ Châu Châu ngủ một mình không quen nên mấy ngày nay Diệp Kiều đều ngủ cùng với cô bé.
“Mẹ có để lại bữa ăn khuya cho các con đấy.
” Trương Thúy Thúy nói xong thì trở về phòng, nhanh chóng tắt đèn.
Diệp Kiều lấy chiếc hộp gỗ nơi cô để tiền và phiếu, lấy tất cả những phiếu có trong túi ra, định phân loại chúng thành các loại khác nhau trước khi bỏ vào.
"Anh đi tắm trước đi.
" Cô không ngẩng đầu lên mà nói với anh, Lục Thừa dừng lại động tác cởi áo khoác, nhướng mày nhìn cô.
Hồi lâu không nghe thấy gì, Diệp Kiều nghi ngờ ngẩng đầu lên. "Sao anh còn chưa đi nữa?"
"Vợ à, bây giờ em không cảm thấy em rất thờ ơ với anh sao?” Lục Thừa ghé vào trước mặt cô, ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút ấm ức.
Diệp Kiều chớp mắt, đóng hộp gỗ lại, đặt tay lên mặt, ngây thơ nghiêng đầu: "Có sao?"
“Có!
” Lục Thừa quả quyết gật đầu, “Từ khi con gái sinh ra, anh đã trở thành người có thể có cũng có thể không mất rồi.
”
Diệp Kiều: ".
.
.
" Lần này pháo đánh hơi xa nha. (nổ)
"Em muốn xài xong rồi vứt sao?"
་་
Diệp Kiều: ".
.
.
"
"Anh chỉ là công cụ để em có một đứa con gái sao?"
Thấy anh nói chuyện càng ngày càng nghiêm túc, biểu cảm từ giả vờ ấm ức biến thành có chút nghi hoặc, Diệp Kiều cảm thấy nếu cô không lên tiếng nữa thì đêm nay cô đừng nghĩ được yên thân. Vì vậy, cô đã nói .
.
. "Thật ra thì cũng gần như vậy.
.
.
"
“Cái gì?!
” Lục Thừa mở to mắt nhìn, đầu gối khẽ động, phảng phất một giây sau liền có thể nhảy dựng lên.
“Ha ha ha.
” Diệp Kiều vươn tay ôm đầu gối của anh, trong mắt mang theo ý cười. "Đùa thôi. Em vẫn yêu anh mà. Ngày nào em cũng hôn anh chúc ngủ ngon nè. Em cũng vẫn luôn đeo sợi dây chuyền anh tặng nè.
"
Cô lấy chiếc vòng cổ trong áo ra, mặt dây chuyền hình hoa lan, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, những viên kim cương nhỏ trên nhụy hoa rất nhỏ nhắn và tinh xảo.
Lục Thừa hài lòng mỉm cười và nắm lấy tay cô” "Vậy em đi tắm với anh đi.
"
Diệp Kiều buộc phải đứng dậy, đi theo anh vào phòng tắm, khi đứng dưới vòi hoa sen cô mới cảm thấy dường như mình đã bị lừa.
"Nhẹ.
.
.
nhẹ thôi.
"
Trong phòng tắm, khắp mọi nơi đều trơn trượt, ngay cả khi đã bật máy sưởi những bức tường cũng vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Kiều vươn tay chống đỡ bức tường, trước mặt thì lạnh lẽo, sau lưng lại là lửa nóng, cô chỉ có thể cố nhịn mà ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần xinh đẹp.
Giây tiếp theo, cổ của cô bị người đàn ông phía sau hôn lên, để lại những đoá hoa mai màu đỏ thắm, phối hợp với dây chuyền hoa lan trông vô cùng đẹp mắt.
May mắn thay, thời tiết bây giờ tương đối lạnh, vì vậy ngày mai cô có thể mặc một chiếc áo len cao cổ để che khuất.
Trong màn sương mù mờ mịt, Diệp Kiều cắn môi, không để mình phát ra bất kỳ tiếng kêu xấu hổ nào nữa, tránh cho người đàn ông phía sau cô càng thêm kích động.
Cuối cùng, Diệp Kiều hoàn toàn bị đánh bại, cô mềm mại ngã xuống, hoàn toàn bị kéo vào trong vòng tay của Lục Thừa.
Đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, mơ hồ có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng, đôi môi hơi sưng lên lấp lánh nước.
Sau khi được lau khô người và đặt lên chiếc giường êm ái, Diệp Kiều vừa chạm vào gối đã chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, không có gì bất ngờ khi Diệp Kiều dậy muộn, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói trong sân.
"Tại sao vậy? A Thừa, tại sao hai đứa không ăn bữa tối mà mẹ đã để dành lại cho con vậy?"
Giọng điệu Lục Thừa bình tĩnh: "À, hôm qua chúng con trở về liền đi ngủ luôn, buồn ngủ quá nên không nhớ tới ăn tối luôn.
"
Diệp Kiều: " Nói hươu nói vượn! Anh ngủ quên cái rắm, anh lăn lộn em muốn chết thì có!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!