Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,334
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Sau khi tình cờ biết mình phải sống trong trường sau khi đăng ký báo danh, Diệp Kiều đã hoãn thời gian đến trường đợi đến ngày cuối cùng là ngày 5 tháng 3.

Lục Thừa đã xin phép nghỉ một ngày để có thể lái xe đưa cô đến Đại học Bắc Đại. Xe mới giao vào ngày hôm qua, tập đoàn Thừa Phong trả tiền, nhà máy sắt thép giải quyết vấn đề giấy phép.

Một gia đình năm người đi đến đây.

“Đây là Đại học Bắc Đại sao? Thật là đẹp nha.

” Trương Thúy Thúy ôm cháu gái nhỏ tỏ mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sân trường chật kín người, đến giờ báo danh cuối cùng, nhiều sinh viên từ xa cũng vội vã tìm đến.

Không cần biết có bao nhiêu người, họ nhìn thấy chiếc xe jeep do Lục Thừa lái đều nhường đường cho chiếc xe, tò mò đánh giá.

“Châu Châu, sau này con sẽ giống như mẹ, sẽ được nhận vào một trường đại học tốt như vậy.

” Trương Thúy Thúy không bao giờ quên dạy dỗ cháu gái của mình.

Đội tay nhỏ bé của Châu Châu đặt lên cửa sổ xe, nghiêm túc gật đầu: “Bà nội, Châu Châu sẽ cố gắng ạ!

Diệp Kiều đang ngồi ở ghế phụ, trên tay cầm một tấm bản đồ. Cô đã nhận được nó ở cổng trường, văn phòng đăng ký, văn phòng thanh toán, căng tin, ký túc xá, v.

v. đều được đánh dấu chi tiết trên đó.

“Đi thẳng theo con đường này và rẽ phải khi đến tòa nhà giảng dạy số 5.

” Có một tấm biển trên nóc tòa nhà giảng dạy số 5.

“Được.

” Lục Thừa khống chế tay lái, giảm tốc độ.

Năm phút sau, Diệp Kiều nhìn thấy văn phòng báo danh từ xa.

Những chiếc bàn dài được xếp thành một dãy, cứ vài bàn lại cắm một lá cờ ghi tên khoa.

Lục Thừa tìm một bãi đất trống để đỗ xe, sau đó cả nhà đi về phía văn phòng báo danh.

“Dạ chào cô, em là sinh viên năm nhất đến báo danh.

” Diệp Kiều đưa cho cô hướng dẫn giấy báo nhập học và các loại giấy chứng nhận.

“Sinh viên Diệp Kiều, ký túc xá của em ở là A312, em chỉ cần ký tên ở đây.

Diệp Kiều ký tên ngay ngắn lên đó, lấy cuốn sổ nhỏ ra và viết số ký túc xá xuống.

Từ trước tới giờ cô luôn tin rằng một trí nhớ tốt không bằng việc ghi chép vào sách vở.

“Nhớ đến tòa nhà bên cạnh thanh toán hóa đơn, hãy nhớ mua đủ phiếu ăn hàng tháng vào, kẻo cuối tháng không đủ phiếu ăn.

Diệp Kiều mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.

“Thừa, em cần đi nộp phí trước.

Để không ảnh hưởng đến thủ tục báo danh của những học sinh khác, Lục Thừa đúng cách cô ba bước, khi nghe cô nói như vậy liền gật đầu đồng ý.

“Được, anh sẽ đi với em.

“Ba mẹ đưa Châu Châu đi dạo quanh khuôn viên trường nhé, chúng con sẽ quay lại ngay.

” Diệp Kiều nói với ba mẹ chồng một tiếng.

“Được.

” Trương Thúy Thúy mỉm cười trả lời, bà dẫn Châu Châu đến quầy hàng nhỏ ở bên cạnh.

Có rất nhiều người đến văn phòng báo danh, những sinh viên thông minh đã tận dụng khoảng thời gian này để mở thêm các quầy hàng nhỏ trên đường để kiếm thêm tiền, nhà trường cũng không ngăn cản bọn họ mà thậm chí còn phân bổ vị trí cho bọn họ.

Vì vậy, có một dãy quầy hàng ở khu vực bên trái của văn phòng báo danh, tất cả đều bán những đồ lặt vặt.

Ngoài sổ, bút...

. còn có nhiều loại dây buộc tóc, kẹp tóc, hoa tại, dây chuyền và các phụ kiện nhỏ xinh khác, kiểu dáng thời trang, giá khá rẻ vì không làm bằng vàng và bạc.

Những thứ này lấp lánh và tỏa sáng dưới ánh mặt trời, Châu Châu không thể rời mắt ngay khi đến đây.

Sau khi Diệp Kiều và Lục Thừa rời đi, hai giáo viên phụ trách báo danh của khoa ngoại ngữ bắt đầu nhỏ giọng trao đổi với nhau.

“Nữ sinh vừa rồi khá là xinh đẹp đấy, không thua gì Lý Y Mạn cả.

“Chà, cô ấy còn nói chuyện rất nhẹ nhàng nha.

"

“Có vẻ như cô ấy đã kết hôn, chàng trai vừa rồi đứng bên cạnh cô chắc là chồng của cô ấy.

“Không thể nào, cô ấy nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm.

“Tôi đoán là khi còn trẻ cô ấy đã di chuyển xuống nông thôn. Nhìn cô bé kia đi, cô bé ấy chắc hẳn là con gái của cô ấy.

“.

.

. Cô ấy đi báo danh mà mang theo chồng và con gái đến đây sao?” Trên khuôn mặt của giáo viên tóc ngắn nở một nụ cười nhẹ: “Bẫy giờ tôi càng cảm thấy có thiện cảm với cô ấy hơn, cô ấy tốt hơn Lý Y Mạn nhiều. Có không ít người đã bỏ rơi chồng con họ khi họ được nhận vào đại học.

Trước khi mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học, Đại học Bắc Đại đã tuyển dụng công nhân, nông dân và binh lính. Đừng nhìn đây chỉ là giới thiệu nhập học, nhân phẩm để nhập học vào trưởng đều được xét duyệt vô cùng kỹ càng.

Những giáo viên ở tại Đại học Bắc Đại vài năm đều biết những góc khuất ở nơi đây, sau khi được giới thiệu nhập học, chuyện bỏ vợ bỏ con, bỏ chồng bỏ con chẳng thiếu gì.

Năm nay là năm đầu tiên kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, chắc chắn hiện tượng này sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Những học sinh đến đây báo danh trong năm ngày qua đều đã lớn tuổi, chắc hẳn nhiều người đã lập gia đình nhưng khi đến báo danh thì chỉ có một người.

“Chà, không biết năm nay sẽ có thêm bao nhiêu rắc rối nữa đây.

Mấy năm nay, đã xảy ra mấy vụ nhiều người mang theo trẻ em đến trường quậy phá.

“Đừng nói nữa, lại có người đến.

***

Diệp Kiều không biết về cuộc thảo luận của họ, cô và Lục Thừa bước vào tòa nhà và tìm thấy một số quầy bên trong.

Quầy nào cũng đầy người.

Diệp Kiều ngay lập tức trở nên bực bội: “Việc này chắc cũng sẽ mất hơn nửa giờ đấy nhỉ?”

Lục Thừa an ủi cô: “Chúng ta sẽ xếp hàng riêng. Em đi đăng ký thẻ sinh viên trước, anh sẽ đi mua phiếu thực phẩm.

Phiếu thực phẩm của Đại học Bắc Đại được sử dụng riêng trong trường và các bữa ăn có thể được thanh toán bằng phiếu thực phẩm, tương đương với đồng tiền chung trong trường.

“Được.

” Diệp Kiều ngẩng đầu lên và mỉm cười ngọt ngào với anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn chong.

"

“Em hẳn nên cảm ơn anh vào buổi tối.

” Môi Lục Thừa hơi mím lại, đi thẳng đến cửa sổ để mua phiếu thực phẩm.

Diệp Kiều cảm thấy vành tai của cô nhất định là rất đỏ, cô cúi đầu họ hai tiếng như muốn che đậy rồi đi đến cửa sổ xin thẻ sinh viên.

Sau khi xếp hàng mười phút thì đến lượt cô. Diệp Kiều đưa đơn báo danh và nhanh chóng nhận được thẻ sinh viên của mình.

Nhìn tấm thẻ viền màu xanh lá cây này, bức ảnh dài một inch và tên của mình trên đó, cuối cùng Diệp Kiều cũng có cảm giác cô thực sự đã nhập học rồi. Từ hôm nay trở đi, cô đã là sinh viên của Đại học Bắc Đại, lần đầu tiên trong cả hai đời cô mới được vào đại học.

“Kiều Kiều, anh đã lấy được phiếu gạo 100 cân.

” Lục Thừa bước tới với một chồng phiếu thực phẩm nhiều màu sắc.

Diệp Kiều tròn mắt ngạc nhiên: “Sao anh có thể nhận nhiều như vậy chứ?”

“Nhà trường có trợ cấp, mỗi tháng phiếu gạo 20 cân, anh sợ em không đủ ăn, vì vậy anh đã mua thêm phiếu gạo, 80 cân nữa.

Lục Thừa cười nói và đưa phiếu thực phẩm cho cô.

Diệp Kiều: “.

.

.

Anh xem em như heo mà nuôi đấy à.

Một trăm cân, khi nào cô mới ăn hết được đây.

“Không sao, em có thể mua thêm nhiều thịt để ăn thì có thể nhanh chóng tiêu hết chỗ này.

Lục Thừa cười rạng rỡ, học sinh đi ngang qua đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Diệp Kiều thính tai, cô có thể nghe thấy tiếng thảo luận từ xa của các học sinh.

“Người đàn ông đó thực sự rất giàu đấy.

.

. Phiếu thực phẩm của trường trị giá 50 xu một cân, vậy mà anh ta lại mua những 80 cân cùng một lúc.

“Tôi đoán cô ấy hẳn là một người ăn rất nhiều đấy.

.

.

nhưng mà ăn nhiều như thế thì.

.

.

Diệp Kiều: “.

.

.

” danh tiếng của cô đã bị hủy hoại rồi.

Cô vội vàng bỏ tất cả phiếu thực phẩm vào túi, kéo theo Lục Thừa bỏ chạy.

Lục Thừa không hiểu chuyện gì chỉ đi theo sau cô, chân anh dài nên bước đi cũng rất lớn, dễ dàng đuổi kịp cô mà không bị mệt.

“Ba mẹ, tụi con đã hoàn thành các thủ tục nhập học rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau đi xem ký túc xá được không?”

Diệp Kiều dễ dàng tìm thấy con gái mình trước một quầy hàng nhỏ trên vỉa hè.

Thân hình nhỏ bé của Châu Châu tròn trịa, ngồi xổm trước quầy hàng nhỏ trên vỉa hè, bàn tay nhỏ bé khéo léo đè lên làn váy của cô bé.

Đó là những gì Diệp Kiều đã dạy cho cô bé, để bảo vệ váy của cô bé mỗi khi ngồi xổm hoặc ngồi xuống, không để ai có thể nhấc váy của cô bé lên.

Châu Châu luôn nhớ rất rõ rằng cô bé phải kiên quyết không được để người khác chạm vào làn váy của cô bé, kể cả ông nội và ba của cô bé cũng không được.