Tất cả những học sinh giơ tay đều rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Khi Chu Đình Đình đi ngang qua Diệp Kiều, cô ấy mỉm cười, thì thầm: "Kiều Kiều, đến lúc đó cậu phải bỏ phiếu cho tớ đấy nhé!
"
“Còn phải xem biểu hiện của cậu nữa.
” Diệp Kiều cười đáp, thật ra trong lòng cô đã định bầu cho cô ấy rồi.
Chu Đình Đình vẻ mặt đau khổ: "Người đẹp à, cậu thật là tàn nhẫn.
"
Cô ấy vừa nói vừa nhanh chóng bước lên bục giảng cùng những người khác, bước chân không một chút ngập ngừng.
Tổng cộng có bảy người tham gia cuộc bầu cử này, bốn người trong số họ tranh cử lớp trưởng và ba người còn lại tranh cử thành viên ủy ban học tập.
Diệp Kiều phát hiện ra rằng một trong những cô gái đó chính là người lúc đăng ký lấy tên
"Tôn Oánh Oánh".
"Xin chào mọi người, tôi đến từ Nội Mông...
.
"
Bảy ứng cử viên tự giới thiệu bản thân bằng ngôn ngữ hài hước, nói ngắn gọn họ sẽ đóng góp gì cho lớp nếu được bầu.
Ai cũng đều rất lợi hại.
Diệp Kiều bí mật giơ ngón tay cái lên.
Chu Đình Đình xứng danh là nữ hoàng giáp tiếp, chỉ trong vòng ba ngày sau khi báo danh, cô ấy đã nhận ra tất cả mọi người trong tòa nhà ký túc xá nữ, chuyên gia buôn chuyện và thu thập thông tin chính là cô ấy.
Khi cô ấy bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay đặc biệt lớn vì cô ấy có rất nhiều người quen.
.
.
Đây là lần đầu tiên sau khi nhập học được gặp mặt nhau, lần đầu tiên các bạn tân sinh viên được ngồi cùng một lớp, lúc tuyển chọn ban cán sự lớp, mỗi người có ba phút để giới thiệu, hiển nhiên là không sâu bằng ba ngày tình bạn hữu nghị thâm hậu.
Quả nhiên, Chu Đình Đình đã được bầu làm lớp trưởng mà không có bất kỳ sự trở ngại nào, thành viên ủy ban học tập là do một bạn nam sinh có nhiều phiếu bầu nhất đảm nhiệm.
Khi kiểm phiếu, cố vấn Dương Lễ Tân đã viết tên của bảy người lên bảng đen.
Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào ba chữ "Tôn Oánh Oánh" trên bảng đen và cau mày, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy sao? Cách phát âm giống nhau, các ký tự giống hệt nhau như đúc được sao?
Khi Oánh Oánh điền vào đơn nguyện vọng của mình, cô ấy nói rằng cô ấy đã điền rất thận trọng, đó đều là những trường trung đẳng ở thủ đô chứ không có Bắc Đại
Trong lòng Diệp Kiều nảy sinh một tia nghi ngờ, cô dự định ngày mai sẽ đánh một bức điện báo về thôn Hạ Hà để hỏi.
Sau khi vị trí lớp trưởng và các thành viên ban học tập đã được bầu chọn xong, buổi tập trung đầu tiên của các tân sinh viên đã kết thúc, lúc này đã là tám giờ tối.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong khuôn viên trường vẫn còn ánh đèn đường.
Đèn trong ký túc xá tắt lúc 11 giờ đêm nhưng đèn đường bên ngoài bật 24/24.
Diệp Kiều mơ hồ nhớ rằng trước đây cô đã học qua một bài học nói rằng nhà sinh vật học Đồng Đệ Chu đã từng học dưới ánh đèn đường.
Thật ra hiện tượng này không chỉ có trong sách giáo khoa, khi Diệp Kiều từ lớp năm trở về ký túc xá, cô nhìn thấy rất nhiều người cầm sách đứng dưới đèn đường đọc to. Có lẽ do muốn đọc thành tiếng nên bọn họ đã lựa chọn học ở bên ngoài.
Diệp Kiều âm thầm thán phục: "Thật vất vả mà.
.
.
"
"Kiều Kiều, ngày mai chúng ta ăn thịt kho tàu nha!
" Chu Đình Đình nắm lấy tay cô, cười lớn nói.
Bốn cô gái đi sau họ vài bước nhìn nhau cười: "Được! Vậy cậu chuẩn bị thêm phiếu đi! Tớ có thể ăn rất nhiều đó!
!
" Tiền Linh lớn tiếng nói.
Triệu Hồng mím môi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui vẻ, nhung thanh âm lại có chút lạnh lùng: "Thịt kho tàu có gì ngon? Rất béo, muốn ăn thì ăn sườn kho kìa.
"
Tôn Giả cười dịu dàng: "Sườn kho khoai tây cũng được.
"
Trong căng tin, sườn kho khoai tây rẻ hơn nhiều so với sườn heo kho và thịt heo kho.
Lý Giải Du nhìn trái nhìn phải, xấu hổ gãi gãi ngón tay: "Đắt quá.
.
. không tốt lắm.
.
.
"
Chu Đình Đình vung tay lên, vô cùng dũng cảm nói: "Không sao! Thịt kho, sườn kho, sườn khoai tây đều được hết! Chị đây có tiền!
"
Diệp Kiều bị cô ấy lôi kéo, cơ thể hơi cong lại nhưng tâm tình rất thoải mái.
Cô có thể thấy rằng gia đình của Chu Đình Đình có điều kiện tốt, có đủ tiền để đãi mọi người ăn một ít thịt. Nếu như đầu tháng cô ấy xài nhiều thì cuối tháng Diệp Kiều có thể giúp cô ấy một ít.
Mấy người bạn cùng nhau trở về ký túc xá, tắm rửa xong rồi lên giường nằm.
Diệp Kiều là người đi ngủ cuối cùng, cô có thói quen ngâm chân, chiếc ấm mới mua đã đổ đầy nước nóng, khi nước trong bồn nguội đi, cô sẽ đổ thêm.
Ngâm chân là khoảnh khắc thư giãn nhất đối với Diệp Kiều.
Diệp Kiều thoải mái giật giật đầu ngón chân, lấy phong thư ra tiếp tục xem.
[Kiều Kiều, tôi không thi đậu đại học nên không thể về nhà. Khi nào rảnh cô có thể ghé nhà tôi xem một chút được không?
Khi về đến nhà tôi mới biết được, cha tôi đã qua đời cách đây nửa năm vì tai nạn nhà máy, anh trai tôi lại bị thương nặng, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường.
Mẹ tôi trong thời gian ngắn đã chịu một đả kích lớn như vậy, đôi mắt đã trở nên kém rồi, không thể tiếp tục đi làm được nữa.
Tôi sẽ gửi tiền cho gia đình mình đúng hạn, cô không cần phải lo lắng về cuộc sống của họ.
Nhưng tôi lo lắng sẽ có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra với họ. Cô là người bạn thân nhất của tôi và cô cũng đang ở thủ đô.
Nếu có thể, làm phiền cô ghé thăm gia đình tôi định kỳ giúp tôi một chút nhé.
]
Diệp Kiều cau mày, cô không ngờ rằng chỉ trong nửa năm, gia đình của Tôn Oánh Oánh đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Tôn Oánh Oánh có điều kiện gia đình tốt nhất trong nhóm nhũng thanh niên có học thức của bọn họ, hơn nữa có thể thấy qua tiền, thức ăn và quần áo mà gia đình gửi hàng tháng cho cô ấy cũng biết được cô ấy rất được gia đình yêu thương. Lần này cô ấy trở lại thành phố nửa tháng, biết được gia đình ly tán, cha qua đời, cô ấy nhất định rất đau lòng.
Diệp Kiều xem lại thời khóa biểu của mình, ngày mai cô chỉ có hai tiết học vào buổi sáng và sẽ kết thúc lúc mười giờ rưỡi.
"Kiều Kiều, chúng ta nên ngủ đi, lát nữa người phụ trách sẽ tắt đèn đó.
"
Giọng nói của Chu Đình Đình truyền ra từ trên giường.
“Được.
” Diệp Kiều vội vàng cất thư đi, lau khô chân, đổ nước rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Kiều đến bưu điện gần nhất để gửi một bức điện báo đến thôn Hạ Hà.
Cô báo tin bình an trong bức điện báo, đồng thời cũng không quên hỏi Tôn Oánh Oánh lúc trước đã điền nguyện vọng gì.
Diệp Kiều muốn chắc chắn rằng Tôn Oánh Oánh có ghi nguyện vọng vào khoa ngoại ngữ ở Bắc Đại hay không.
Sau khi gửi điện báo về, trưởng thôn sẽ mất ít nhất hai ngày để gửi trả lời lại bức điện báo.
Diệp Kiều để lại tên, thông tin liên lạc, thời gian dự kiến nhận điện báo và quay trở lại trường học.
Sau hai ngày lên lớp, Diệp Kiều đã thích nghi với phương pháp giáo dục của trường đại học, không có giáo viên nhìn chằm chằm vào việc học của bạn, hầu như đều dựa vào việc tự học nhiều hơn. Hơn nữa các sinh viên trong lớp bọn họ học tập thật sự quá cuốn, quá xoắn xít!
Diệp Kiều thừa nhận rằng cô cũng đã bị cuốn theo rồi!
Trong giờ học, sinh viên nào cũng rất tích cực, khi giơ tay trả lời câu hỏi thì các cánh tay giơ lên giống như măng mọc sau mưa vậy.
Sau giờ học, phòng tự học trong thư viện cũng chật kín người.
Diệp Kiều: ".
.
.
”
་་
Cô còn nhớ rõ kiếp trước khi còn đi học, thầy cô từng nói qua, sau khi lên đại học thì mọi người sẽ được giải phóng.
Cô có cảm giác, dường như cô đã đi đến một trường đại học giả mất rồi!
Cô sẽ bị cuốn vào chỗ chết!
"Kiều Kiều, sao còn chưa đi nữa? Đèn trong lớp sắp tắt hết rồi.
" Chu Đình Đình ôm một đống sách trên tay, khi đi ngang qua chỗ của Diệp Kiều đã gọi một tiếng.
Diệp Kiều không ngẩng đầu lên trả lời: "Tớ sẽ ngồi thêm một lúc nữa, tớ phải đọc xong cái này.
"
"Vậy tớ đi trước đây, tớ buồn ngủ quá.
.
.
" Chu Đình Định ngáp dài và vội vã ra khỏi phòng học, khi cô ấy ra đến cửa, cô ấy quay lại nhìn Diệp Kiều và âm thầm cảm thán: Cậu ấy thật sự rất chăm chỉ mà!
Diệp Kiều tiếp thu kiến thức quý giá một cách quên mình.
Hai ngày sau, vào thứ năm, Diệp Kiều đến bưu điện nhận điện báo.
Nửa đầu của bức điện là một đoạn "đã nhận" ngắn gọn của trưởng thôn Lưu Thiên Hà.
Nửa sau là lời của Tôn Oánh Oánh.
[ Kiều Kiều, làm sao cô biết tôi có ghi nguyện vọng vào khoa ngoại ngữ ở Bắc Đại? tôi đã âm thầm điền vào, nghĩ muốn thử một lần, nếu thi đậu thì có thể làm bạn cùng lớp với cô. ]
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!