Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,551
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Khi nhìn thấy những lời này, sắc mặt Diệp Kiều hơi thay đổi.

“Kiều Kiều, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chúng ta đi thôi!

” Nghe thấy tiếng của Chu Đình Đình đang đợi bên ngoài gọi cô, Diệp Kiều vội vàng gấp bức thư điện lại và cho vào túi xách.

***

Thứ sáu, Lục Thừa đúng giờ lái xe đến đón cô.

“Mẹ và Châu Châu cũng ở đây, họ đang ngồi ở ghế sau.

” Lục Thừa cười nói với cô, chỉ về phía sau.

Diệp Kiều từ ghế phụ bước vào và nhìn vào hàng ghế ở phía sau.

“Mẹ ơi!

” Châu Châu ngồi trong vòng tay của Trương Thúy Thúy, vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cô với một nụ cười rạng rỡ.

Diệp Kiều không nói một lời đóng cửa ghế phụ lái, ngồi vào hàng ghế ở phía sau.

“Mẹ ơi, mẹ có nhớ Châu Châu không?” Mẹ vừa ngồi xuống, Châu Châu đã vội vàng nhào tới.

Diệp Kiều vội vàng đưa tay lên ôm lấy cô bé, giây tiếp theo, con gái cô đã hôn lên mặt cô.

Cô vui vẻ hôn đáp lại: “Nhớ chứ.

“Ngày nào mẹ đều nhớ đến con sao?”

“Đúng vậy, ngày nào cũng nhớ luôn!

” Diệp Kiều gật đầu thật mạnh, nhấn mạnh là mình thực sự rất nhớ cô bé.

“He he.

” Châu Châu rất vui khi nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ, cái mông nhỏ của cô bé vặn vẹo trong lòng Diệp Kiều.

Trương Thúy Thúy buồn cười lắc đầu: “Kiều Kiều, Châu Châu đếm ngón tay mỗi tối khi nào con có thể về nhà đấy.

Diệp Kiều có chút áy náy, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của con gái, nhìn mẹ chồng: “Mẹ đã vất vả rồi ạ.

Trương Thúy Thúy không để ý mà xua tay: “Không sao cả, mẹ vẫn còn trẻ mà, chăm sóc trẻ con cũng dễ dàng. Mà Châu Châu của chúng ta cũng rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ngoan ngoãn tự ăn ngủ. Con bé có thể ngủ cùng với mẹ, mẹ ngủ cùng với Châu Châu cũng có lợi lắm, vào ban đêm, con bé như chiếc máy sưởi nhỏ trong vòng tay vậy.

“Cơ thể của Châu Châu rất ấm áp!

” Châu Châu vui vẻ lắc lư, “Bà nội thích Châu Châu đấy a.

“Ha ha ha ha, đúng rồi.

Người trong xe vui vẻ cười nói trò chuyện, rất nhanh liền trở lại sân viện.

Gia đình đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn và họ đã có một bữa ăn vô cùng náo nhiệt cùng với nhau.

Thời gian còn sớm, cả nhà đang ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện.

Cả nhà đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có người gõ cửa.

Trương Thúy Thúy ra mở cửa, vợ chồng Tần Ngọc Bình từ sân bên cạnh đi đến.

Sau khi sống trong sân vài ngày, Trương Thúy Thúy và Tần Ngọc Bình đã rất quen thuộc với nhau nên vội vàng mời họ vào.

Sau khi Tần Ngọc Bình và Ngô Thiên Khang vào cửa, đầu tiên họ chào hỏi người nhà họ Lục, sau đó Ngô Thiên Khang mở lời hỏi Lục Thừa: “Anh Lục, không biết tối mai anh có rảnh hay không, Ngọc Bình và tôi muốn mời gia đình anh qua bên nhà ăn tối”

Tần Ngọc Bình vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy, Yến Tử nhà chúng tôi mấy ngày nay ăn rất nhiều kẹo bơ sữa cứng, cũng không có thứ gì để biếu lại, chỉ muốn hai nhà có thể cùng nhau ăn cơm.

“Kiều Kiều, em cảm thấy như thế nào?” Lục Thừa không có trực tiếp trả lời mà hỏi ý kiến Diệp Kiều trước tiên.

Diệp Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được, vậy tối mai chúng ta mang hai chai rượu ngon qua đi. Em nhớ trong nhà chúng ta còn có một chai rượu vang đỏ, rất thích hợp cho phụ nữ. Chị Ngọc Bình, đến lúc đó chúng ta có thể uống nhiều một chút.

Tâm trí Tần Ngọc Bình trong nháy mắt nhẹ nhõm, cô cười nói: “Không sao! Tôi còn chưa được uống rượu vang đỏ bao giờ, ngày mai có thể uống thử rồi.

Sau đó lại nói một vài câu, hai vợ chồng ra về để lại không gian cho cuộc đoàn tụ hiếm hoi của gia đình họ Lục.

“Mẹ ơi, trong nhà còn thịt không ạ?”

Trong lúc sưởi ấm bên đống lửa, Diệp Kiều đang suy nghĩ xem tối mai nên mang gì đến đó.

Mọi người ở thời đại ngày nay sống cũng không dễ dàng gì, trong nhà có rất ít đồ ăn, năm người bọn họ đến nhà làm khách, nếu bọn họ không mang chút đồ ăn qua đóng góp, Tần Ngọc Bình và gia đình của cô ấy nhất định sẽ phải thắt lưng buộc bụng cho tới tháng sau.

Trương Thúy Thúy rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, bà đang kiểm kê những thứ có ở trong bếp.

“Ở nhà còn dư một ít sườn và một cái tai lợn, hôm qua tình cờ gặp thấy thịt tươi mới từ xưởng chế biến thịt nên mẹ mua được một cái tai lợn, định ướp cho ba con nhắm với rượu. Ngày mai mẹ làm xong thì chúng ta mang qua đó luôn.

“Được ạ, còn món sườn, ngày mai con sẽ làm món sườn muối tiêu, ăn tối cũng rát ngon.

” Diệp Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy mang hai đĩa thịt là đủ, mang nhiều quá cũng là bất lịch sự.

Khi cô đang ngủ vào ban đêm, Diệp Kiều tò mò hỏi Lục Thừa: “Ở nhà máy sắt thép anh có lập được thành tích gì không?”

Lục Thừa tắt đèn, nằm xuống vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, nâng bàn chân lạnh cóng của cô lên, dùng hai tay kẹp chặt hai chân.

“Ưm...

.

” Nhiệt độ truyền đến rất dễ chịu, Diệp Kiều thoải mái nhún vai, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Lục Thừa cười khúc khích, giọng nam đặc biệt dễ nghe vào ban ngày thậm chí còn hấp dẫn hơn trong bóng tối.

Diệp Kiều lén lút vểnh tai lên, không giấu diếm dựa vào vòng tay anh.

Lục Thừa nhân cơ hội kéo cô vào lòng, thân thể hai người dán chặt vào nhau.

Khi hai người ôm nhau, giọng nói của Lục Thừa chậm rãi truyền đến: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ có thể sử dụng điện thoại.

“Cái gì?” Diệp Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đất nước của chúng ta đã có một bước đột phá trong đài phát thanh, anh đã giúp giảm một số chi phí vật liệu bên trong. Điện thoại đã có thể sẽ được phổ biến khắp mọi nơi.

Lục Thừa kiên nhẫn giải thích.

Trên thực tế, Trung Quốc luôn có điện thoại, từ điện thoại quay số kiểu cũ ở Trung Hoa Dân Quốc cho đến điện thoại bấm nút sau này, chỉ những người giàu có mới có thể mua được vào thời điểm đó.

Tuy nhiên, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, do chiến tranh phá hủy tháp tín hiệu, ngoại trừ một số địa điểm chiến lược quan trọng, những nơi khác không thể liên lạc được nữa.

Trong vài thập kỷ qua, hầu hết người dân không đủ ăn và mức độ ưu tiên của những thứ như điện thoại luôn rất thấp.

Bây giờ đã khác, các nhà lãnh đạo đã nhận thấy rằng sự bất tiện trong giao tiếp đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển kinh tế của đất nước và họ đã nỗ lực rất nhiều trong lĩnh vực này.

Trong thời gian này, hàng chục tháp tín hiệu đã được xây dựng, có thể hỗ trợ liên lạc giữa một số thành phố lớn và tỉnh lỵ.

“Vậy chúng ta có thể cài đặt một cái ở nhà không?” Diệp Kiều nằm trong vòng tay anh, hỏi một cách mong đợi.

“Đương nhiên là anh đã đăng ký rồi. Nhà chúng ta là một trong những người đầu tiên lắp điện thoại đấy.

“Tuyệt vời.

Lục Thừa cười vỗ vỗ lưng cô: “Anh không chỉ làm điện thoại, mà anh còn làm điện thoại di động mà em đã đề cập trước đó, nhưng kích thước của điện thoại di động có thể không mỏng như em mong muốn. Anh đã thấy nguyên mẫu trong phòng thí nghiệm, nó khá nặng và dày.

“So với máy thu thanh của chúng ta thì sao?” Diệp Kiều hỏi.

“Gần như vậy, dài hơn và hẹp hơn so với máy thu thanh.

Diệp Kiều cười: “Vậy là tốt rồi.

Ít nhất là nhỏ hơn những cái mà cô thấy trên mạng rất nhiều!

Xuyên qua cuốn sách một lần, cuối cùng cô cũng đã cống hiến được điều gì đó.

Trong tương lai, ước chừng chúng ta sẽ không còn thấy cảnh các đại ca vừa đi vừa mang theo cái điện thoại như cục “gạch” vừa đi vừa hộ “này này nọ nợ”, phim điện ảnh lại sắp thiếu một cảnh ngắn kinh điển rồi.

“Anh cúi đầu xuống đi.

” Diệp Kiều hơi dùng sức kéo cổ áo anh.

Lục Thành đã thích ứng với bóng tối, ánh mắt anh nhìn rõ nụ cười trên khóe miệng cô.

“Đây là phần thưởng của anh.

m tiết của từ cuối cùng biến mất giữa môi họ.

Hôn qua hôn lại, vuốt ve những chỗ nhạy cảm nhất của nhau, tình yêu lan tỏa, và lại là một đêm nóng bỏng.

****

“Mẹ ơi, sườn nướng muối tiêu đã xong chưa ạ? Châu Châu ăn một miếng trước được không? Một miếng nhỏ thôi mà.

” Châu Châu ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể nhỏ nhắn của mình, ngửa đầu dùng đôi mắt tròn xoe mà nhìn về phía mẹ của mình.

“Chắc chắn rồi.

” Diệp Kiều đang đeo tạp dề và chiên những miếng sườn cuối cùng, sau khi nghe thấy giọng nói của con gái, cô cúi đầu nhìn cô bé và liễn thoải mái đồng ý.

Cô dùng đũa gắp miếng sườn bên trong bát, dùng tay sờ vào thấy nhiệt độ giảm xuống rồi đưa nó cho Châu Châu: “Ăn từ từ thôi, kẻo nóng nhé.

“Dạ!

” Châu Châu vô cùng vui vẻ, cẩn thận dùng hai tay véo hai đầu xương sườn, nhếch miệng cắn một miếng nhỏ.

Ngay lập tức, mùi thơm của xương sườn quyện vào miệng cùng với vị cay của hạt tiêu.

“Ngon quá! Ngon quá!

” Châu Châu không ngừng hít hà, không nhịn được cắn thêm miếng thứ hai.