Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,469
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Trong lòng Lục Thừa xuất hiện ý nghĩ này, nhưng anh cũng không hấp tấp nói ra, anh định hỏi thăm tình hình của Ngô Thiên Khang trong nhà máy sắt thép trước rồi tính tiếp.

Hai gia đình đã ăn cơm với nhau và cũng đã quen thuộc hơn khi trước rất nhiều, sinh hoạt hằng ngày sau này cũng sẽ qua lại nhiều hơn.

Bữa ăn khá là muộn, bọn trẻ cũng đã quá buồn ngủ, khi về đến nhà, Châu Châu đã ngủ say, Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy đưa cô bé về phòng.

Diệp Kiều nắm tay Lục Thừa, đi tản bộ dọc theo con hẻm.

Trên bàn ăn tối, Lục Thừa uống không ít, đi dạo có thể giải rượu.

“Thừa, ngày mai anh hãy đưa em đến thăm gia đình của Tôn Oánh Oánh. Hôm nay em nhận được một bức điện từ của cô ấy.

Diệp Kiều thì thầm về những điều nghi ngờ mà cô phát hiện ra trong vài ngày qua.

Lục Thừa cau mày, nắm tay cô và siết chặt: “Được.

Ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Lục Thừa nhìn thấy nhiều thứ đen tối hơn Diệp Kiều. Có rất nhiều điều, chỉ nghe cô nói qua một lần anh cũng đoán được sự tình bên trong nhất định là có vấn đề.

Nhiệt độ bên ngoài thấp, sau khi Lục Thừa cảm thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều, anh đưa vợ về nhà.

***

Ngày hôm sau, hai người lái xe đến nhà họ Tôn.

Gia đình Tôn Oánh Oánh sống trong nhà đơn bên trong nhà máy và cách bố trí tổng thể của khu nhà tương tự như nhà đơn của gia đình họ Diệp ở thành phố Bắc Hà.

Sân nhỏ, sáu tòa nhà năm tầng, nhà họ Tôn được phân vào tầng năm.

Sau khi gõ cửa, Mẹ của Tôn Oánh Oánh ra mở cửa, bà khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Kiều.

“Từ khi nhà chúng tôi xảy ra tai nạn, không ai đến gõ cửa nhà chúng tôi nữa.

” Mẹ Tôn đặt tách trà nóng xuống, cười nói.

“Thực xin lỗi dì, cháu mới biết hoàn cảnh của gia đình dì...

.

“Không sao đâu, không sao đâu, dì có nghe Oánh Oánh nhắc đến con, con bé có nói với dì rằng con bé đã đến vùng nông thôn cùng với con. Oánh Oánh đã làm phiền con rất nhiều trong những năm này rồi, chính nhờ sự giúp đỡ của con mà con bé mới có thể có một mức lương ổn định bây giờ.

” Mẹ Tôn vội vàng xua tay nói.

“Không ạ. Đó là do năng lực của Oánh Oánh rất giỏi ạ.

” Diệp Kiều cầm tách trà và nói về những gì đã xảy ra vài năm trước. “Nhà máy thực phẩm của chúng con tuyển dụng công nhân một cách công bằng. Oánh Oánh đã học được rất nhiều kiến thức kế toán từ dì và cô ấy đã đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển.

“Đúng vậy, Oánh Oánh luôn rất thông minh.

” Bà ấy có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Là chúng ta đã liên lụy đến con bé.

Nhìn thấy bà ấy suy sụp, Lục Thừa liền nói: “Mặc dù tôi và Tôn Oánh Oánh không biết rõ về nhau, nhưng tôi cũng đã nghe nói về tính cách của cô ấy. Cô ấy rất có năng lực và thích cạnh tranh, gia đình có địa vị rất quan trọng trong lòng của cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy bản thân cô ấy bị liên lụy đâu.

Mẹ Tôn cười khổ thở dài: “Hiện tại sức khỏe của tôi không tốt, không thể tiếp tục đi làm, chỉ có thể ở nhà chăm sóc anh trai của Oánh Oánh. Nếu Oánh Oánh không thường xuyên gửi tiền về nhà, chúng tôi sẽ không thể tiếp tục sống.

Bà từng làm kế toán trong nhà máy nhưng hiện tại thị lực kém đi, nhìn không rõ các con số trên sổ sách nên không thể tiếp tục các công việc nữa.

Bà ấy đã bán đi công việc của mình và kiếm được một ít tiền, nhưng số tiền đó cũng được dùng vào việc chữa bệnh.

Anh trai của Tôn Oánh Oánh bị thương nặng, từ thắt lưng của anh ấy trở xuống đều có vết thương, anh ấy cần thay băng mỗi ngày, thuốc kháng khuẩn và chống viêm rất đắt tiền trong thời đại ngày nay.

Diệp Kiều nhướng mày, đột nhiên trở nên bất an, tự hỏi liệu tin tức cô sắp nói tiếp theo có phá vỡ hòa khí mà gia đình nhà họ Tôn đang có được hay không.

Gia đình của Tôn Oánh Oánh quá khó khăn, nếu cô ấy ở lại thôn Hạ Hà, cô ấy có thể vẫn có một mức lương cố định. Một khi cô ấy tiếp tục vào đại học và trở thành sinh viên thì gia đình cô ấy có thể sẽ khó khăn hơn.

“Dì ơi, cháu muốn hỏi dì một chuyện.

” Cho dù nhà họ Tôn có lựa chọn thế nào thì cũng nên do chính họ quyết định. Diệp Kiều đã quyết tâm rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tôn nghi ngờ nhìn qua hỏi.

Diệp Kiều nói: “Dì ơi, dì đã nhận được thư nhập học đại học của Oánh Oánh chưa?”

Mẹ Tôn khẽ cau mày, không hiểu tại sao Diệp Kiều lại hỏi như vậy, nhưng bà vẫn thành thật trả lời: “Không có. Không phải Oánh Oánh đã trượt kỳ thi hay sao? Lần này con bé về nhà khá là chán nản. Chao ôi, dì đã nghĩ rằng cuối cùng cả gia đình cuối cùng cũng có thể đoàn tu.

.

.

"

Lục Thừa chớp mắt nhìn xuống, là anh đã suy nghĩ xấu cho bà ấy rồi sao, anh cho rằng chính mẹ Tôn đã bán đi thư nhập học của Tôn Oánh Oánh, dù sao thì Tôn Oánh Oánh bây giờ là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình họ Tôn.

“Đúng vậy.

” Diệp Kiều kể lại những gì cô phát hiện được ở trường cho bà ấy nghe.

Mẹ Tôn kinh ngạc đứng dậy: “Ý con là có ai đó đã thay thế tư cách nhập học của Oánh Oánh sao?!

“Mẹ?! Mẹ nói cái gì?!

Cửa phòng ngủ khép hờ truyền tới tiếng ly nước bị rơi xuống đất, tiếng gầm rống của người đàn ông bên trong đó phát ra. Mẹ Tôn vội vã chạy vào bên trong phòng ngủ.

Diệp Kiều và Lục Thừa cũng đi theo vào.

“Lượng tử, đừng nhúc nhích, miệng vết thương sắp nứt ra nữa rồi!

” Mẹ Tôn vội vàng đè người của anh lại, hoảng sợ nhìn thấy vết băng trên chân của anh đã chảy máu.

Tôn Lương gầy đến mức gần như không còn hình dáng, đôi gò má vốn cương quyết giờ hộp lại khiến đôi mắt rất to, những tia máu trong mắt cũng rất hút mắt.

“Cô Diệp, cô có thể mô tả Tôn Oánh Oánh mà cô đã nhìn thấy trông như thế nào không? Có một nốt ruồi dưới mắt cô ta có đúng không? Nó lớn hơn nhiều so với nốt ruồi bình thường.

Không biết vì sao, Diệp Kiều luôn cảm thấy rằng những lời này như được Tôn Lương vắt ra từ kẽ răng, anh rất xúc động, ánh mắt dán chặt vào cô.

Lục Thừa cau mày không hài lòng, anh tiến lên hai bước để bảo vệ Diệp Kiều.

Diệp Kiều nắm lấy tay Lục Thừa và siết nhẹ để xoa dịu cơn tức giận của anh, sau đó nhớ lại dáng vẻ của cô gái.

Ngoại hình rất bình thường, với bím tóc đang rất thịnh hiện nay, xõa trên vai.

.

.

Lúc đó cô ấy đang tranh cử cán sự lớp trên bục giảng, khi phát biểu rất tự tin.

.

.

“Hình như là có một nốt ruồi.

.

.

” Diệp Kiều rất không chắc chắn nói: “Tôi phải quay trở về xem lại.

“Không cần.

.

.

” Tôn Lượng như bị rút hết sức lực, anh nằm ngửa trên giường, cười nhạt: “Mẹ lấy tấm ảnh trong hộc tủ của con ra đi.

Mẹ Tôn đang thay băng cho con trai nghe thấy vậy hai tay lập tức dừng lại động tác.

Biết mẹ mình cảm đang cảm thấy rối rắm, Tôn Lương lắc đầu: “Mẹ hãy lấy nó ra đi, con sẽ không nghĩ luẩn quẩn trong lòng nữa”

“Được.

” Mẹ Tôn nhanh chóng buộc băng lại rồi bước tới mép giường và lấy một bức ảnh từ trong ngăn kéo bàn.

Tôn Lượng nói: “Cô Diệp, hãy kiểm tra xem đó có phải là cô gái trong ảnh hay không.

Diệp Kiều cầm bức ảnh và liếc nhìn nó, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Tôn Lượng đã nhìn ra manh mối từ biểu hiện của cô ấy.

.

.

“Hóa ra cô ta thực sự đã thay thế cơ hội nhập học đại học của em gái tôi.

.

. Thảo nào tôi không thấy cô ta học hành gì cả trước kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng cô ta lại được nhận vào Bắc Đại. Thảo nào hôm trước tôi thấy cô ta đến phòng nhận thư, muốn đi theo cô ta nhưng lại bị cô ta từ chối không muốn tôi đi theo.

.

.

Diệp Kiều không biết phải nói gì.

Mẹ Tôn nhéo bức ảnh Diệp Kiều đưa lại, giọng run run: “Làm sao cô ta có thể làm điều này chứ, cô ta là chị dâu của Oánh Oánh mà.

.

.

“Chị dâu gì chứ, cô ta đã hoàn tiền và lễ vật đính hôn của chúng ta.

Lúc này Diệp Kiều mới hiểu ra rằng người thay thế Tôn Oánh Oánh đi học đại học chính là vợ chưa cưới của Tôn Lượng, là con gái của giám đốc nhà máy phân hóa học, họ hàng của bọn họ đều ở trong Cục Giáo dục, không có gì ngạc nhiên khi họ có thể dễ dàng thay đổi địa chỉ gửi giấy báo nhập học, có thể không ai hay biết mà thay thế cơ hội nhập học của Tôn Oánh Oánh.

“Cô Diệp, tôi nghe em gái tôi nói rằng cô là một người rất có bản lĩnh. Cô có thể giúp gia đình chúng tôi một việc được không?” Tôn Lượng chống người lên và mong đợi nhìn qua.

“Anh nói đi.

” Diệp Kiều không chút do dự gật đầu.

“Hãy báo cáo vấn đề này với văn phòng hiệu trưởng của Đại học Bắc Đại!