Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,330
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Lục Thừa ngồi bên bếp lửa nhóm lửa, thấy con gái đáng yêu liền giả làm bộ dạng đáng thương chu môi: "Châu Châu, bố cũng rất đói.

“A.

” Châu Châu chớp chớp mắt, bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh bố, nhìn miếng sườn trong tay, lại nhìn bố. Phải mất một lúc lâu mới hạ quyết tâm, đưa miếng sườn qua: “Bố, bố ăn đi.

"Châu Châu thật là ngoạn, con đúng là áo bông nhỏ của bố.

” Lục Thừa cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.

Diệp Kiều nhìn hai bố con bọn họ, niềm hạnh phúc dâng trào trong ánh mắt.

Lục Thừa giả vờ cắn một miếng sườn, vươn tay ôm lấy con gái, đem cô bé đến trước bếp lửa để sưởi ấm, anh dùng kẹp lấy ra một củ khoai lang cỡ bằng bàn tay

"Bố đã ăn sườn của con, cho nên bố sẽ cho con khoai lang nướng.

Đây là củ khoai lang mà lúc nãy anh đã lùi vào, nó không quá lớn, thoạt nhìn giống như một cái trục dài, sau khi nướng xong, lớp vỏ bên ngoài đã nứt ra, lộ ra phần thịt bên trong màu đỏ cam, nhìn rất ngon.

Châu Châu nhìn không rời mắt, chiếc mũi nhỏ giật giật: "Bố ơi, thơm quá.

"

"Cũng rất ngọt.

" Lục Thừa cười ha ha, anh không sợ nóng, trực tiếp dùng tay lột vỏ khoai lang.

Củ khoai lang được bẻ thành hai nửa, phần thịt đẹp để bên trong hoàn toàn lộ ra, đỏ như lòng đỏ trứng muối.

Nước bọt của Châu Châu sắp chảy xuống, miếng sườn trong tay cô bé nháy mắt liền mất đi mùi thơm.

Cô bé nhìn vào củ khoai lang, nhào qua, há to miệng.

“Đừng!

” Lục Thừa vội vàng né tránh.

Diệp Kiều ném đội đũa, chạy tới, vươn tay bắt lấy con gái. Hai vợ chồng nhìn nhau, nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa hề mất đi.

Một lúc sau, Diệp Kiều thở dài sau đó ngồi xuống và để con gái đứng bên cạnh: "Châu Châu, mẹ đút con.

"

Cô cấm lấy một chiếc thìa nhỏ, múc một thìa khoai lang trong tay Lục Thừa, thổi thổi vài lần rồi đút vào miệng Châu Châu.

"Khoai lang rất nóng, trẻ con không thể tuỳ tiện ăn nó.

“Ừm.

” Lục Thừa áy náy sờ mũi, “Lần sau anh sẽ cẩn thận một chút.

Diệp Kiều không hề tức giận, vừa rồi cũng may Lục Thừa né kịp cho nên Châu Châu không bị thương.

Đút xong một miếng khoan lang, Diệp Kiều liền dừng lại rồi nói: “Châu Châu, trước tiên, con ăn hết miếng sườn đi.

“Vâng.

” Châu Châu thấy mẹ lại thổi khoai lang liền nuốt nước miếng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn sườn.

Xương sườn ăn cũng rất ngon, khoai lang cũng ngon, Châu Châu rất khó lựa chọn nha.

Sau khi cho Châu Châu ăn xong, cả nhà bọn họ mới đưa theo rượu cùng đồ ăn sang nhà bên cạnh.

Tần Ngọc Bình và những người khác đã chờ đợi từ rất lâu.

Nhìn thấy bọn họ đến, Tần Ngọc Bình liền nhiệt tình chào đón.

"Mau, ngồi ở chỗ này.

"

“Chị Ngọc Bình, chúng ta nên để đồ ăn ở đâu đây?” Diệp Kiều nhìn bàn đồ ăn đầy ắp liền cười hỏi.

“Để chị làm cho.

” Tần Ngọc Bình nhanh chóng sắp xếp lại những cái dĩa ở trên bàn.

Để chiêu đãi Lục gia một bữa thịnh soạn, Tần Ngọc Bình đã chuẩn bị sáu món đồ ăn, có cá, có thịt, có canh, so với bữa cơm tất niên của nhà bọn họ còn phong phú hơn rất nhiều.

"Kiều Kiều, em cũng khách sáo quá rồi, chị đã nói để nhà chị mời khách, em còn mang thêm hai món nữa.

Diệp Kiều dựa theo sự sắp xếp của chị ấy mà ngồi xuống, cô cười nói: "Vừa hay trong nhà còn một ít thịt, không ăn sẽ hỏng, cho nên em mới làm thêm một dĩa.

Bàn tay Tần Ngọc Bình đặt trên vai cô khựng lại một chút, biết Diệp Kiều có ý tốt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn vài phần: "Mau, mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.

"

Bàn ăn của nhà Tần Ngọc Bình không lớn, cho nên mọi người ngồi rất gần nhau.

Nói cách khách, gian phòng trong nhà Tần Ngọc Bình không lớn, khoảng 20 mét vuông, kê giường tủ các thứ cũng không còn dư lại bao nhiêu chỗ trống.

Hôm nay, đột nhiên có thêm năm người đến cùng một lúc, cho nên hầu như không có chỗ để đi lại.

Thấy dáng vẻ co quắp của cô, Tần Ngọc Bình lúng túng cười: "Ngại quá, Kiều Kiều, mọi người chịu khó ngồi chật một chút nhé.

Diệp Kiều kéo chị ấy ngồi xuống: "Có cái gì mà ngại chứ, cả nhà bọn em kéo nhau đến đây ăn cơm cũng chưa xấu hổ mà. Chị Ngọc Bình, hôm nay em phải nếm thử tay nghề của chị, vừa ngửi thôi đã thấy rất thơm rồi.

Tần Ngọc Bình vội vàng cười nói: "Lại đây, chị rót cho em ly rượu.

"

Sau khi uống rượu, bầu không khí trên bàn lập tức trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

Hai đứa trẻ quen thuộc, ngồi cùng một chỗ, cầm đũa ăn không hề ngẩng đầu lên.

Diệp Kiều và ba người phụ nữ khác uống rượu vang đỏ, cùng nhau nói chuyện phiếm, về cơ bản tập trung vào vấn đề con cái và những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống.

Bên kia, Lục Thừa, Ngô Thiên Khang, Lục Kiến Quốc uống rượu trắng với đậu phộng.

Khi uống rượu, thịt và rau cũng không bằng mùi đậu phộng, một ngụm rượu, một ít đậu phộng, ba người đàn ông ăn vô cùng ngon.

Uống quá ba hiệp.

Những người phụ nữ cũng rời khỏi bàn, di chuyển sang bên cạnh nói chuyện tiếp.

Ngô Thiên Khang bắt đầu nói đến chuyện chính sự.

Anh ấy ngượng ngùng nhìn về phía Lục Thừa: “Anh Lục, nghe nói tổ đội của anh thiếu người đúng không?”

Lục Thừa cười gật đầu: "Ừ, tôi định tìm hai mươi người, bây giờ còn thiếu sáu người nữa.

Tim của Ngô Thiên Khang đập nhanh hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng dần đỏ lên, không biết vì rượu hay là do căng thẳng.

"Anh Lục, anh xem, tôi có thể tham gia vào tổ dự án của anh không? Tôi là công nhân có kỹ thuật cấp năm trong nhà máy, tôi rất am hiểu về hàn, rèn và luyện kim. Lúc tôi mới vào làm, tôi được làm việc với Sư phụ Chương, ông ấy đã dạy tôi tất cả mọi thứ.

Sợ Lục Thừa cảm thấy mình học quá nhiều thứ nhưng lại không thông thạo thứ nào, vì vậy Ngô Thiên Khang vội vàng giải thích thêm vài câu: "Mấy năm nay tôi làm công việc liên đến hàn. Ở nhà máy, tôi và một vị sư phụ khác phụ trách hàn. Tuy tôi chỉ mới cấp 5 nhưng tay nghề của tôi khá tốt. Chỉ là trình độ học vấn của tôi hơi thấp, thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học...

.

.

.

.

Ngô Thiên Khang sinh ra trong một gia đình nghèo, những năm đầu, nhà máy thép thiếu người, anh may mắn được nhận làm công tạm thời và đi theo sư phụ học bảy tám năm, tiền lương anh ấy nhận được ít nhất nhưng lại phải làm những công việc cực khổ nhất.

Kỳ thật tay nghề của anh không tệ, chỉ là không có bằng cấp, không có bối cảnh, cho nên dù có liều mạng làm việc ở nhà máy sắt thép mười mấy năm cũng chỉ có thể lên đến cấp năm, đi lên cực kỳ khó khăn.

"Anh Lục, nếu anh có thể tuyển tôi vào tổ, tôi hứa sẽ hoàn thành tốt công việc! Anh nói cái gì, tôi sẽ làm cái đó.

” Ngô Thiên Khang vỗ ngực đảm bảo.

Lời anh ấy nói rất lớn, toàn bộ mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy.

Diệp Kiều và những người khác dừng lại cuộc nói chuyện, quay đầu nhìn sang.

Tần Ngọc Bình lo lắng siết chặt ngón tay, nín thở chờ đợi.

Lục Thừa nhìn Ngô Thiên Khang nhưng không nói gì.

Khoé miệng Ngô Thiên Khang giật giật, trong lòng nhất thời phát lạnh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, không sao.

.

.

Anh Lục, không thể tham gia vào tổ của anh cũng không sao cả.

.

.

"

"Cũng không phải là không thể.

" Lục Thừa thầm thở dài, quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều, thấy cô và Tần Ngọc Bình ngồi rất gần nhau, con gái và cậu nhóc nhà họ cũng chơi rất thân với nhau.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ Ngô, tổ dự án của tôi không tốt như anh nghĩ đâu, rất nhiều công việc trong đội chỉ là công việc bên lề, phòng thí nghiệm thật sự không ở trong nhà máy sắt thép.

"

Dự án hiện tại Lục Thừa tham gia có ràng buộc chặt chẽ với phòng thí nghiệm quốc gia, chức vụ ở nhà máy thép chỉ là trên danh nghĩa, xem như là cho anh một cái đãi ngộ tốt. Đây cũng là lựa chọn của Lục Thừa, có thể ở bên cạnh người nhà, lại có thể đảm bảo an toàn.

Một nhóm dự án như vậy không phù hợp với ngành nghề của Ngô Thiên Khang.

"Là vậy sao.

.

.

.

.

.

" Ngô Thiên Khang thất vọng cúi đầu, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.

"Không sao, hôm nay có thể gặp được Anh Lục đã là may mắn của Ngô Thiên Khang tôi rồi. Tôi kính anh một ly.

Nói xong, anh ấy ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Lục Thừa nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến sư phụ Diêu và những người khác ở Thâm Thành, thật ra cũng không phải là không thể cho Ngô Thiên Khang tham gia vào công ty của bọn họ.