Lục Thừa nhấn ga và nhanh chóng đi theo chiếc xe phía trước.
Sau khi lái xe khoảng mười phút, chiếc xe phía trước dừng lại trước lối vào của một khách sạn.
Ôn Ninh đỡ Phó Văn Đình xuống xe, hai người dựa sát vào nhau, loạng choạng đi về phía cổng khách sạn.
“Là người nhiều tiền nha...
.
.
.
.
”
Nhìn cửa kính sang trọng của khách sạn, Diệp Kiều thầm không nói nên lời.
Thậm Thành xứng đáng là một cảng kinh tế đối ngoại và chất lượng của khách sạn này được đánh giá là đạt năm sao.
Quả nhiên cuộc sống của những người giàu có rất đơn giản và khiêm tốn
“Kiều Kiều, anh qua bên này gọi điện thoại.
” Lục Thừa nhìn thấy có buồng điện thoại bên cạnh khách sạn, thông báo một câu, liền lấy ra thẻ điện thoại và ra khỏi xe.
Quay số điện thoại, hóa ra là gọi cho trợ lý của Phó Văn Đình.
Đây là thông tin liên lạc mà Lục Thừa có được khi cứu Phó Thâm lúc trước, khi đó Phó Văn Đình đã ám chỉ rằng chỉ cần anh gọi đến số này, bất kể anh đưa ra yêu cầu gì, anh ta đều sẽ đáp ứng.
Nhưng sau một thời gian dài, Lục Thừa chưa từng quay số.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được sử dụng ngày hôm nay và nó được sử dụng cho chính Phó Văn Đình
“Xin chào.
”
“Tôi là Lục Thừa.
” Lục Thừa đi thẳng vào vấn đề, “Tôi vừa nhìn thấy Phó Văn Đình bị một người phụ nữ lạ bắt đi trong bữa tiệc Hall, tôi không rõ đối phương có phải là người quen không, nên tôi đã theo anh ấy đến khách sạn Bulgari.
"
“Rất cảm ơn, anh Lục, chúng tôi cũng đang tìm anh Phó đây. Cảm ơn anh đã cung cấp thông tin, chúng tôi sẽ đến đó nhanh nhất có thể.
”
“Được” Lục Thừa cúp điện thoại, xoa ngón trỏ và ngón cái bên phải hai lần, trong lòng đã quyết định.
Thấy Lục Thừa trở lại, Diệp Kiều mở ra ghế phụ, xuống xe.
“Chúng ta có nên thuê một gian phòng hay không?”
Ôn Ninh bóng dáng đã biến mất từ lâu, bọn họ ở bên ngoài chờ cũng không ổn cho lắm, biện pháp tốt nhất là nên vào bên trong xem thử
Lục Thừa gật đầu.
Diệp Kiều cười và lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng từ chiếc túi vải mà cô ấy mang theo bên mình.
“Thật may là em luôn giữ giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta ở bên mình.
”
Thời đại này, nam nữ muốn thuê một phòng riêng mà không có giấy chứng nhận kết hôn thì không được.
“Vẫn là Kiều Kiều của nhà chúng ta thông minh.
” Lục Thừa hướng cô giơ ngón tay cái lên.
Hai người bước vào khách sạn, vì đã có giấy chứng nhận kết hôn nên chỉ mất vài phút để lấy chìa khóa.
Phòng của họ ở tầng ba.
Khách sạn lúc này rất ít khách, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, Lục Thành liền có thể xác định được vị trí của hai người Ôn Ninh.
Có lẽ vì phải đỡ Phó Văn Đình nên Ôn Ninh đi rất chậm, khi đám người Lục Thừa lên đến tầng ba, cô cũng vừa mới tới cửa phòng đặt trước
Ôn Ninh dùng bả vai đỡ thân thể của Phó Văn Đình, khó nhọc lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện có người từ phía sau đi tới, cô thận trọng dừng động tác, cúi đầu chờ đợi hai người Diệp Kiều đi qua trước.
“Có cần chúng tôi giúp không?”
Lục Thừa giả vờ hỏi, trước khi người kia trả lời, anh đã đặt tay lên cánh tay của Phó Văn Đình.
Với hành động như vậy, khuôn mặt của Phó Văn Đình đã bị lộ ra. Mặt anh rất đỏ, hơi thở gấp gáp, lông mày cau chặt, trông rất khó chịu.
Ôn Ninh vội ngẩng đầu lên, hoảng loạn từ chối: “Không cần, chúng tôi đã đến phòng của mình rồi.
”
Cô vung chìa khóa trong tay hai lần, khiến một tiếng lanh lảnh vang lên, để Lục Thừa nhìn đến trên móc khóa biển số phòng
“Ủa? Đây không phải là phiên dịch viên Ôn Ninh hay sao?” Diệp Kiều tiến lên hai bước, giả vờ tình cờ gặp cô ta, mỉm cười chào đón Ôn Ninh. “Chào buổi tối, thông dịch viên Ôn.
”
Ôn Ninh vừa nhìn thấy Diệp Kiều, trong mắt hiện lên tia địch ý, cô cố nặn ra một nụ cười.
“Chào buổi tối, Giám đốc Diệp.
”
“Đây là.
.
.
?” Diệp Kiều nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Phó Văn Đình.
Người đàn ông này rất đẹp, không hổ danh là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.
Ôn Ninh siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Đây là chồng tôi, anh ấy uống say. Ôi, tôi nãy giờ đỡ anh ấy không có cách nào mở cửa. Thật may là tình cờ gặp người quen ở đây. Giám đốc Diệp, phiền cô.
.
.
”
Cô nhìn Lục Thừa, không biết xưng hô với anh như thế nào. “Đây là chồng của tôi.
” Diệp Kiều cười vô hại, đưa tay vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Lục Thừa. “Cứ để anh ấy đỡ, anh ấy có sức lực rất lớn!
”
“Được, vậy thì phiền phức vợ chồng cô rồi.
” Ôn Ninh muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta, vì vậy nghiến răng nghiến lợi. buông tay, tập trung vào việc mở cửa.
Không cần phải đỡ người đàn ông cao lớn, động tác mở cửa nhanh nhẹn hơn rất nhiều, Ôn Ninh thuận lợi mở khóa.
“Răng rắc”, cửa phòng được mở ra.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thành. “Giám đốc Diệp, hai người đặt anh ấy lên giường là được.
”
“Được.
” Diệp Kiều ra hiệu cho Lục Thừa đỡ anh vào.
Ôn Ninh không thiếu tiền, khách sạn cô đặt tạm cũng là dãy phòng sang trọng, sau khi vào phòng, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là phòng khách nhỏ, còn có cánh cửa bên phải là phòng ngủ.
Lục Thừa để Phó Văn Đình lên giường, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh và cau mày.
Anh không biết cấp dưới của Phó Văn Đình có mang bác sĩ đến đây hay không, nhưng anh luôn cảm thấy tình trạng của Phó Văn Đình không ổn.
Ngay khi Lục Thừa vừa nghĩ như vậy, Phó Văn Đình đang nằm trên giường bắt đầu rên rỉ một cách khó chịu.
Anh ta cuộn tròn người lại, miệng kêu "nóng". Sau đó, anh ta bắt đầu cởi quần áo và quần trong.
Trong nháy mắt, tất cả cúc áo đều bị bung ra, lộ ra một mảng da thịt lớn trên ngực. Không biết đó là tác dụng của rượu hay các loại thuốc khác, nhưng làn da của anh ấy có màu đỏ không tự nhiên.
Chết tiệt!
Là một người đàn ông, Lục Thừa chỉ cảm thấy rằng hình ảnh trước mặt anh vô cùng chướng mắt.
Anh gần như nhảy ra khỏi phòng: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!
”
“Hả?”
Diệp Kiều vẫn ở đó trì hoãn thời gian trong phòng khách, cô vừa mới biết được từ Lục Thừa rằng lát nữa sẽ có người đến đón Phó Văn Đình, hai người chỉ cần kéo dài thời gian ở đây là được. Cho nên, khi Diệp Kiều bước vào phòng khách và bắt đầu tìm nước để uống. Ôn Ninh muốn đuổi cô đi, nhưng lại sợ lộ sự việc nên đành phải rót nước cho cô.
Diệp Kiều chỉ nhấp một ngụm, nhưng cô không thích nước quá lạnh. Vì thế, Ôn Ninh chỉ có thể lấy ấm ra đun nước pha trà lần nữa.
Diệp Kiều đứng bên cạnh, như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, quanh quẩn trong phòng khách, thỉnh thoảng ngắm nhìn những bức tranh sơn dầu treo trên tường.
Nghe thấy tiếng la như bị bỏng của Lục Thừa, Diệp Kiều giật mình và chạy đến cửa phòng ngủ.
“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì sao?”
Lục Thừa kinh hãi, chỉ tay vào phòng ngủ.
“Hắn.
.
.
.
.
. Hắn bắt đầu cởi quần áo.
.
.
”
Diệp Kiều: “.
.
. “
“Rắc!
” Ấm đun nước trong tay Ôn Ninh trực tiếp rơi xuống, cả bình nước lạnh bắn tung tóe trên thảm trải sàn phòng khách.
Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, lao về phía Diệp Kiều và Lục Thừa, không thể kiềm chế được cơn giận sâu trong lòng nữa, cô giận dữ gầm lên.
"Các người mau cút ra ngoài!
"
"Mau cút đi! Cút!
"
Ôn Ninh điên cuồng hét lên, vươn tay đẩy Diệp Kiều lại bị Lục Thừa chặn lại.
Ngoài việc đối xử tốt với vợ mình, Lục Thừa hoàn toàn không quan tâm đến những người phụ nữ khác, vì vậy anh nhấc chân đá cô ta một phát.
"A!
"
Ôn Ninh bị hắn đá vào chân, cả người ngã ngửa ra cửa phòng ngủ, cánh cửa vốn dĩ khép hờ bây giờ đã bị mở toang
"Tôi không dùng lực nhiều, cô đừng có mà ăn vạ.
" Lục Thừa bị phản ứng của cô làm khó chịu, nhíu mày thật chặt.
Lúc nói, anh vẫn không quên bảo vệ Diệp Kiều ở phía sau, hai tay che chở cho cô, cẩn thận đề phòng.
“Noãn Noãn.
”
Trong phòng ngủ, giọng Phó Văn Đình trở nên rõ ràng hơn.
Nghe thấy tên phát ra từ miệng anh, Ôn Ninh môi trở nên trắng bệch.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!