Ôn Ninh ôm lấy chân của mình, mạnh mẽ chống đỡ nhìn về phía Diệp Kiều và Lục Thừa, vươn tay chỉ về phía cửa lón.
“Đây là phòng của tôi, các người có thể đi rồi”
[ Khi nào bọn họ sẽ tới? ] Diệp Kiều dùng ánh để mắt để hỏi.
Lục Thừa lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, hướng ánh mắt về phía Diệp Kiều trả lời trong im lặng. ]Anh cũng không biết.
]
Thông tin bây giờ thật quá tệ, Diệp Kiều nhắm chặt mắt lại.
“Nếu các người không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ” Ôn Ninh đưa ra tối hậu thư.
Diệp Kiều nghĩ một lúc rồi từ phía sau Lục Thừa bước ra, cười trấn an.
“Phiên dịch Ôn, thật là ngại ngùng. Anh ấy thật sự không cố ý đá cô, chỉ là anh ấy bảo vệ tôi quá mức. Cô có muốn vào nhìn chồng của cô một chút không? Từ nãy đến giờ anh ta vẫn luôn rên rỉ trong phòng, có phải anh ta bị ốm hay không? Có cần chúng tôi giúp cô đưa anh ta đến bệnh viện không?” Sau những câu hỏi liên tiếp, Diệp Kiều lại lấy lại được thế chủ động. Sắc mặt Ôn Ninh ngay lập tức thay đổi
“Không cần. Anh ấy uống say thích lầm bầm một mình, lát nữa tôi sẽ nấu cho anh ấy canh giải rượu là được. Hôm nay thật sự rất cảm ơn hai người.
Thái độ này rõ ràng là đang muốn tiễn khách.
Diệp Kiều không tìm ra được lý do nào nữa, vì vậy cô nghĩ đến việc dứt khoát xé rách tấm mặt nạ của cô ta.
Ôn Ninh này gọi chồng của người khác là chồng mình không hề có chút chột dạ nào, da mặt của cô ta thật sự quá dày.
“Ưm...
.
.
.
. Noãn Noãn.
.
.
.
.
.
”
Trong phòng ngủ, giọng nói của Phó Văn Đình càng ngày càng trầm hơn, trong giọng nào ẩn chứa dục vọng, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Ôn Ninh nóng nảy.
Cô ta thật sự không nghĩ đến hai người trước mặt này da mặt lại có thể dày đến như vậy, bọn họ thế nhưng lại thích xen vào việc của người khác đến mức ăn vạ cả một buổi tối ở trong phòng người khác không chịu rời đi.
Ôn Ninh cắn môi, bước vài bước đến cạnh bàn trà trong phòng khách. Nơi đó có điện thoại nội bộ của khách sạn.
Cô ấy muốn gọi cho quầy lễ tân, để họ cử người đến xử lý.
“Phiên dịch Ôn.
.
.
.
.
.
” Diệp Kiều khẩn trương đến mức nắm chặt tay, cố gắng nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
“Phanh!
”
Đúng lúc này, cử phòng bị đá văng từ bên ngoài, phát ra một tiếng vang lớn.
“Lục tiên sinh.
”
Người đứng ở cửa lên tiếng, ba người trong phòng khác đồng thời quay đầu nhìn qua.
“Trợ lý Trương.
” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Lục Thừa nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Người đến là trợ lý đặc biệt của Phó Văn Đình tên là Trương Vực.
Ôn Ninh nắm chặt lấy điện thoại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, cô ta run rẩy đứng dậy, ánh mắt sợ hãi.
“Trợ lý Trương.
”
Trương Vực nhìn Ôn Ninh, ánh mắt lạnh lùng: “Ôn tiểu thư, tôi nói cô chờ tôi ở Yến Cẩm Đường, vì sao cô lại muốn đưa Phó tổng đi trước?”
“Tôi.
.
.
.
.
.
” Ôn Ninh gắt gao cắn chặt môi dưới của mình đến mức bật máu cũng không biết. “Anh rể uống say, khó chịu.
.
.
. cho nên, tôi.
.
.
.
”
Anh rể sao?!
Ôn Ninh là em vợ của Phó Văn Đình sao?
Em vợ mang theo anh rể đi thuê phòng sao?
Đôi đồng tử của Lục Thừa trở nên phóng đại vì khiếp sợ.
“Chờ sau khi trở về Phó gia rồi nói tiếp.
” Trương Vực giơ tay ngắt lời Ôn Ninh, cùng những người vệ sĩ cao to đi về cửa phòng ngủ.
Lục Thừa bước sang một bên, những người đàn ông kia liền đi vào phòng ngủ.
Từ góc độ của Lục Thừa và Diệp Kiều, có thể nhìn thấy rất rõ ràng chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Lúc này, chiếc giường rộng hai mét vốn dĩ gọn gàng ngăn nắp giờ đã trở nên lộn xộn, quần áo của Phó Văn Đình giống như giẻ rách, những thứ nên lộ và không nên lộ đều bị phơi bày hết.
Diệp Kiều nhìn đến hăng say thì mắt đột nhiên bị thứ gì đó che khuất.
“A!
” Cô không cam lòng mà nắm lấy bàn tay đang che mắt của mình, “Lục Thừa, anh đang làm cái gì vậy hả?” Tay trái của Lục Thừa vòng qua eo cô, tay phải như cũ không hề nhúc nhích.
“Cảnh này không phù hợp với trẻ em.
”
Diệp Kiều bị anh chọc cười, nói: “Em đã kết hôn với anh bao lâu rồi, đâu còn là trẻ nhỏ nữa.
”
Lục Thừa mím môi, bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ thế nào, em không được nhìn người đàn ông khác trần truồng.
”
Diệp Kiều: “.
.
.
.
”
Cô không biết có nên nói cho anh biết hay không, đời trước kỳ thật cô đã nhìn qua rất nhiều người đàn ông trần truồng .
.
.
.
Ví dụ như, những tiểu thịt tươi đang chạy lung tung trên bãi biển Maldives, hay những anh chàng đẹp trai hy sinh bản thân vì nghệ thuật.
Khụ khụ, tròng mắt của Diệp Kiều xoay chuyển trong bóng tối, cảm thấy có chút chột dạ.
Cô không giãy giụa nữa để mặc cho Lục Thừa tiếp tục che mắt ôm cô ra khỏi cửa.
Khi đôi mắt Diệp Kiều lần nữa tìm lại được ánh sáng, cô liền nhìn thấy Phó Văn Đình đã ăn mặt chỉnh tề.
Chỉ là anh ta vẫn như cũ không biết gì, thần chí không rõ ràng để mặc hai vệ sĩ nâng lên.
“Lục tiên sinh, lần này thật sự rất cảm tạ ngài!
”
Trương Vực trịnh trọng hướng về phía Lục Thừa khom lưng 90 độ, phải mất một lúc lâu mới đứng thẳng dậy.
“Chờ Phó tổng của chúng tôi hoàn toàn thanh tỉnh, ngài ấy nhất định sẽ tự mình đến cửa nói lời cảm tạ.
” Lục Thừa cười nhắc nhở: “Tôi thấy tình trạng của anh ta có chút không đúng, các anh tốt nhất nên tìm bác sĩ đến khám cho anh ta.
”
“Vâng, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ.
” Trương Vực cảm kích mà cười một cái. “Bây giờ tôi phải trở về gấp, lần sau nhất định sẽ đến cảm tạ anh.
”
“Cậu khách khí quá rồi.
”
Hai người đơn giản nói với nhau vài câu, sau đó Trương Vực vội vàng mang theo người rời đi.
Ôn Ninh cũng bị cậu ấy mang đi, nhìn vệ sĩ giống như đang bảo vệ cô ta nhưng thật ra là đang cưỡng ép mang cô ta đi.
Lúc gần đi, Ôn Ninh quay đầu lại nhìn về phía Diệp Kiều, ánh mắt giống như có độc, dường như giây tiếp theo sẽ nhào tới, xé Diệp Kiều thành từng mảnh rồi nuốt vào bụng
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều trực tiếp đối diện với nỗi oán hận của người khác, trong lòng cô cảm thấy ớn lạnh, sửng sốt một hồi lâu.
Cho đến khi, tay phải của cô được Lục Thừa nắm lấy dắt đi.
“Kiều Kiều, chúng ta cũng về phòng nghỉ ngơi thôi”
Diệp Kiều phục hồi lại tinh thần, giọng nói có chút rung rẫy. “Chúng ta không trở về nhà sao?”
Lục Thừa nhìn thấy trạng thái của cô không ổn, liền tiến lên ôm cô vào trong lòng ngực, dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cô.
“Kiều Kiều đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
”
“Vâng!
”
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Lục Thừa truyền đến, lúc này Diệp Kiều mới thả lỏng người, đắm chìm trong vòng tay anh, đôi tay vòng qua vòng eo săn chắc của anh.
Để lấy thêm hơi ấm từ anh, cô còn đút hai bàn tay vào túi Lục Thừa, đem gương mặt áp sát vào lòng ngực cường tráng của anh, hít một hơi thật sâu mùi hương của anh.
Dần dần, cái lạnh kia đã tan biến.
Tâm trạng của Diệp Kiều cũng dịu đi không ít.
Lúc này cô mới phát hiện trong túi của Lục Thừa có cái gì đó.
Diệp Kiều lấy ra và đưa đến trước mắt.
“Màu xanh lục sao?”
Cái hộp hình vuông nho nhỏ này là cái gì?
Bên trong hộp giấy màu xanh lục này có chút mềm mại, giống như có nước.
Giờ khắc này, đầu óc Diệp Kiều tựa hồ trở nên hỗn loạn, cô còn đang cảm thụ cái hộp hình vuông tinh tế này.
Lục Thừa vội vàng buông cô ra, vươn tay đoạt lấy cái hộp hình vuông nho nhỏ mà Diệp Kiều đang cầm, bỏ vào trong túi của mình một lần nữa.
“Vật này vừa rồi anh mới phát hiện.
.
.
”
Nhất định có vấn đề.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Diệp Kiều biết, người đàn ông trước mặt này không nói thật. Ánh mắt của anh né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Lục Thừa!
”
Cơ thể của Lục Thừa run lên một cái: “Kiều Kiều, chúng ta đi nhanh thôi, nhân viên khách sạn chờ ở cửa đã lâu lắm rồi,
”
Vừa rồi lúc Trương Vực dẫn người tiến vào, đi theo phía sau cậu ấy là vài nhân viên khách sạn. Sau khi Trương Vực rời đi, các nhân viên khách sạn cung kính chờ đợi ở cửa, không hề tiến vào quấy rầy Diệp Kiều và Lục Thừa.
Bọn họ đã đặt phòng và tiêu rất nhiều tiền, không nên lãng phí.
Lục Thừa vỗ túi, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Anh cảm thấy tối nay bản thân thu hoạch được rất nhiều thứ.
Lục Thừa không quay đầu, đi về phía cửa.
Diệp Kiều không cao bằng anh, chân cũng không dài bằng anh, cho nên khoảng cách giữa cô Lục Thừa cách một đoạn xa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!