Diệp Kiều nhảy dựng lên, cả người giống như một con bạch tuộc nằm trong lòng Lục Thành, cúi đầu hôn anh. Nụ hôn này hoàn toàn khác với mọi lần!
Không có quá nhiều sự dịu dàng, mà thay vào đó là sự cuồng nhiệt và bốc lửa hơn!
Ngay sau đó, hai người liền cuộn thành một đoàn.
Giường trong phòng tổng thống cao cấp nhất dù sao cũng rất lớn, rộng hai mét đủ để hai người lăn qua lăn lại.
Nhiệt độ trong phòng tăng dần, làm cho hai người bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại
Lục Thừa giơ tay và tắt đèn trong phòng.
Trong bóng tối, gió đêm dường như mang theo nhiệt độ, làm cho không khí càng trở nên ái muội.
“Chờ một chút, chờ một chút, để anh đeo nó lên.
”
Một lúc sau, trong chăn phát ra âm thanh tiếng động của Lục Thừa.
“Để em giúp anh.
”
Giọng nói háo hức của Diệp Kiều phía sau truyền đến.
Diệp Kiều tự tin kinh nghiệm của cô khẳng định là nhiều hơn Lục Thừa, dù sao cô cũng là một phụ nữ đã từng trải qua thử thách của các quảng cáo Durex.
Trong bóng đêm, âm thanh sột soạt truyền đến.
“Ha ha ha, đừng hôn chỗ đó, ngứa quá...
.
ưm.
.
.
Lục Thừa.
.
.
”
“Kiều Kiều.
.
.
.
.
.
”
Kế tiếp hai người liền quấn quít nhau không rời.
Xa cách nhau nhiều tháng như vậy, hai người thân thiết như vậy đây là lần đầu tiên.
Hai bông hoa nở rộ, mỗi bông đại diện cho một nhánh.
Sau khi Trương Vực đưa Phó Đình văn đi, anh ta nhanh chóng đưa Phó Văn Đình về lại gia đình họ Phó ở Dinh thự Ngọc Trạch.
Bác sĩ sớm đã ở trong nhà đợi sẵn, sau khi khám cho Phó Văn Đình, bác sĩ bước ra với sắc mặt rất tệ.
“Phu nhân, Phó Tổng lần này uống quá nhiều thuốc, tôi đã xử lý hết rồi. Nhưng loại thuốc này có thể làm hỏng chức năng gan và thận của anh ấy, vì vậy anh ấy phải truyền đủ liều lượng vào tĩnh mạch để đào thải những chất độc này ra ngoài tối nay.
”
"Tốt.
” Ôn Noãn giọng nói ấm áp lạnh lùng như ngọc, vừa mở miệng như là nước mắt như hạt châu to nhỏ rơi xuống đĩa ngọc.
Ôn Noãn, cô ấy chỉ tồn tại trong lời văn kể lại của cuốn sách, ngay cả trong cuốn sách gốc (90 Kiều Kiều nữ: Cả nhà đều yêu tôi) cũng chỉ nhắc đến cô ấy trong một câu ngắn ngủi.
[Phó Văn Đình mất vợ khi còn trẻ, sau đó anh ta kết hôn với em gái của vợ mình là Ôn Ninh. Sau hai mươi năm kết hôn với Ôn Ninh, anh và cô ta cũng chưa từng có thêm một đứa con nào. Trong hai mươi năm qua, anh ấy chỉ tập trung vào việc tìm kiếm đứa con trai đã mất của mình.
Ôn Noãn, cũng chỉ xuất hiện ở phần đầu lời trích dẫn này trong phần giới thiệu
Ngoài việc được biết là vợ của Phó Văn Đình, những thông tin khác đều không có gì cả, ngay cả tên của cô cũng không xuất hiện nhiều.
Nhưng trên thực tế, khi Ôn Noãn xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều bị cô ấy thu hút một cách vô thức.
Vì cô ấy lớn lên thật sự quá đẹp, quá đẹp.
Ôn Noãn loại này mỹ là diễm lệ đoạt mục, giống như thái dương, một khi xuất hiện chính là tiêu điểm nơi. Nhưng mà, thân thể của nàng lại như thế yếu ớt, dường như nàng mỹ mạo mỗi thời mỗi khắc đều ở thiêu đốt sinh mệnh.
Vẻ đẹp của Ôn Noãn là lộng lẫy và bắt mắt, giống như mặt trời, một khi xuất hiện là tiêu điểm. Tuy nhiên, thân hình mỏng manh quá, dường như vẻ đẹp ấy có thể bị lại tàn bất cứ lúc nào.
Nhưng cô em Ôn Ninh thì lại hoàn toàn khác, trông cô thanh tú dễ mến, một vẻ đẹp rất điển hình của người vợ hiền, người mẹ đảm đang.
Điều Ôn Ninh ghét nhất trong đời chính là đứng bên cạnh Ôn Noãn, một khi Ôn Noãn xuất hiện, cô sẽ trở thành ngọn đèn làm nền vô dụng. Ôn Ninh thậm chí không phải là mặt trăng, ít nhất mặt trăng vẫn có thể phản chiếu ánh sáng của mặt trời. Trời nắng người ta không cần đèn, bật đèn chẳng phải rất lãng phí điện sao?!
Ôn Ninh đứng ở góc phòng khách đang nắm chặt lòng bàn tay, mười ngón tay móng tay đã cắm sâu vào da thịt, để lại vết hằn hình lưỡi liềm, nhưng cô không hề cảm nhận được điều đó, lòng căm thù đã lấn át nỗi đau của cô.
Cô cúi đầu, sự hiện diện của cô gần như bằng không.
Ôn Noãn nhàn nhã an tĩnh ngồi trên ghế đầu sô pha, trên tay bưng một tách trà nóng, rõ ràng cô đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu đỏ đơn giản nhưng lại toát ra khí chất sang trọng .
"Trợ lý Trương, hôm nay rốt cuộc anh ấy đã uống cái gì?"
Trương Vực tiến lên một bước, thực cung kính đôi tay bối ở sau người, nhất nhất hồi báo.
Trương Vực tiến lên một bước, cung kính chắp tay sau lưng, báo cáo từng việc một.
“Phu nhân, Phó tổng hôm nay đã tham dự một bữa tối công việc. Người ăn cùng ông là Lý Viện trưởng của Viện Nghiên cứu Thép Đặc biệt. Họ uống Cocktail như bình thường. Lúc đó, Phó tổng hơi say nên tôi đã thay Phó tổng tiễn Viện trưởng Lý ra ngoài. Khi tôi quay lại hàng ghế, thì anh Phó đã bị cô Ôn đưa đi rồi.
”
“Ôn Ninh?” Ôn Noãn lúc này mới quét mắt qua phía góc lần đầu tiên, trong mắt tràn đầy ý tứ.
“Ôn Ninh, em muốn đưa anh ấy đi tới chỗ nào?”
Rõ ràng cô ta chỉ cần nói cho Phó Văn Đình biết là được, thế nhưng lại muốn nhân cơ hội anh ấy uống say để đưa anh ấy đi sao?
Ôn Noãn thật sự thấy rất nực cười, hai người bọn họ không phải là rất có tình thú hay sao?
Ôn Ninh cắn môi, áy náy xin lỗi: “Chị, em vừa thấy anh rể uống say, muốn đưa anh ấy vào khách sạn giải rượu.
”
Giọng cô yếu ớt, Ôn Noãn nghe không thoải mái nên trực tiếp giơ tay ngắt lời cô.
“Được rồi, chị hiểu rồi. Em đi xuống đi, đợi cho đến khi Phó Văn Đình tỉnh rồi nói chuyện sau.
“Dạ, chị.
” Thấy Ôn Noãn không truy xét hỏi đến cùng, Ôn Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn còn chỗ để ở.
Ôn Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn xoay người rời đi, đi lên lầu ba.
“Phu nhân, cô không đi xem Phó tổng hay sao ạ?”
Trong im lặng, Trương Vực ngập ngừng hỏi.
Thành thật mà nói, anh ta thực sự không hiểu được vướng mắc tình cảm giữa Phó tổng và phu nhân. Trương Vực không thể đoán được Phó tổng đang nghĩ gì, và anh ta không dám đoán quá nhiều.
Tuy nhiên, anh biết rằng nếu Phó tổng có thể nhìn thấy phu nhân trước nhất khi thức dậy vào sáng mai, Phó tổng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Không cần, chỉ cần anh ấy không sao là được.
”
Ôn Noãn mày rũ xuống, đặt tách trà xuống, uể oải đứng dậy. Cô vươn tay quấn chặt khăn choàng quanh người, chậm rãi đi lên lầu hai.
“Tôi sẽ đi xem Tiểu Thâm có đá chăn không. Tối nay tôi sẽ ngủ với Tiểu Thâm.
”
Cô ấy dừng lại một chút khi đi lên lầu, quay lại nhìn Trương Vực.
“Trợ lý Trương, cảm phiền anh ở lại đây đêm nay và chăm sóc anh ấy thật tốt.
.
.
”
“Vâng, thưa phu nhân.
”
Sáng sớm hôm sau
Phó Văn Đình tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, thấy trên mu bàn tay anh vẫn còn treo kim tiêm và thuốc, ngồi bên cạnh chính là trợ lý của anh.
“Phó tổng, anh đã tỉnh?” Trương Vực lập tức đứng dậy và đồng thời gọi bác sĩ.
Phó Văn Đình cau mày, anh chỉ nhớ mình say khướt trong ghế lô, được người ta đỡ lái xe về nhà, sau đó không xảy ra chuyện gì nữa.
“Trương Vực, trong lúc tôi uống say có xảy ra chuyện gì không?”
Trương Vực thẳng thắn nói.
“Ôn Ninh? Thật là to gan.
” Phó Văn Đình lóe lên một tia sát khí. Nếu không phải Ôn Ninh là em ruột của Ôn Noãn thì anh đã ném người phụ nữ này ra ngoài từ lâu rồi.
Người phụ nữ khó hiểu này luôn muốn xen vào cuộc hôn nhân của anh, nếu không phải mỗi lần anh nói chuyện với Ôn Ninh, Ôn Noãn đều sẽ nhìn qua một chút thì Phó Văn Đình cũng sẽ không bao giờ giữ Ôn Ninh ở bên người.
Nghĩ tới đây, Phó Văn Đình trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Cuộc hôn nhân giữa anh và Ôn Noãn là một cuộc hôn nhân thương mại, trên thực tế, Ôn Noãn không phải là cái tên được ghi trong giấy đăng ký kết hôn mà là ổn Ninh.
Ngay cả sau này, Phó Văn Đình đã sửa chữa sai lầm này nhanh nhất có thể nhưng cũng có một cái gai xen vào cuộc hôn nhân của anh với Ôn Noãn.
Sức khỏe Ôn Noãn không tốt, ngoại hình xinh đẹp nhưng thực chất lại không đáp ứng được yêu cầu hôn nhân của gia đình họ Phó chút nào. Mọi người trong gia đình họ phó, ngoại trừ Phó Văn Đình, đều thích Ôn Ninh hơn.
Ôn Ninh đoan chính, dịu dàng, nhân cách người vợ hiền mẹ ăn sâu vào lòng người. Nếu Phó Văn Đình khăng khăng không đồng ý thì Ôn Ninh sẽ là phu nhân của gia đình họ Phó.
Tuy nhiên, dù vậy, Phó Văn Đình vẫn nhất quyết muốn cưới Noãn Noãn, mặc dù Noãn Noãn lạnh như băng nhưng cô luôn đối xử chân thành với anh, Phó Văn Đình rất vui vì điều đó
Nhiều năm như vậy, cho dù là tảng đá thì Phó Văn Đình cũng hâm ấm nóng, càng đừng nói là Ôn Noãn.
Phó Văn Đình có thể cảm nhận được rằng Ôn Noãn thích anh, nếu không phải vì thích, làm sao cô ấy có thể liều mạng sinh con cho anh chứ?
Cô ấy chỉ là tính cách lạnh lùng không muốn cười, nhưng trên giường lại nhiệt tình. Cô ấy sẽ ôm anh, chủ động hôn môi anh, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gọi anh là chồng, nói em yêu anh.
.
.
Phó Văn Đình nghĩ về điều đó và bất giác bật cười.
Anh yêu cầu bác sĩ vừa đến rút kim tiêm trên người mình, đứng dậy ra khỏi giường và bắt đầu mặc áo khoác.
“Tiểu Thâm tỉnh rồi sao? Hôm nay phải đi nhà trẻ, không thể đến muộn.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!