Cơ thể hai người rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Trong mắt Diệp Kiều có lửa: “Sao anh không lấy ra sớm hơn?"
Trên mặt Lục Thừa lộ ra vẻ thẹn thùng, ngón tay giật giật, giọng nói trở nên trầm thấp. “Anh cũng vừa mới biết đến thứ này.
”
Nếu không phải vừa rồi Phó Văn Đình dùng nó, thật sự anh cũng hoàn toàn không biết đến loại đồ vật này.
Ở niên đại này vẫn chưa bắt đầu kế hoạch gia đình.
Kế hoạch hoá gia đình bắt đầu thực thi vào năm 1982. Cho nên không có khái niệm dùng đồ tránh thai.
Lúc trước Lục Thừa chưa từng nhìn thấy qua thứ này, tối hôm nay lúc phát hiện ra nó anh giống như phát hiện ra một đại lục mới.
Người đàn ông này ngay cả khi thẹn thùng cũng rất thú vị, Diệp Kiều nằm trên người anh, rất có hứng thú mà nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lúc này trở nên ám muội, Diệp Kiều đột nhiên hỏi một câu.
“Lục Thừa, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
Cô hỏi rất nhẹ nhàng bâng quơ, trong khi chờ đợi câu trả lời của Lục Thừa, cô còn dùng ngón tay vẻ vòng tròn trên ngực anh, một vòng lại một vòng, rất nhẹ nhàng và chậm rãi, như không chút để ý, giống như vấn đề cô hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Bầu không khí giữa hai người rất tốt, cho nên Lục Thừa không cần suy nghĩ quá nhiều mà buột miệng nói.
“Đương nhiên là thích em từ cái đầu tiên khi anh nhìn thấy em.
”
Câu trả lời này ngay lập tức làm cho lòng Diệp Kiều trở nên lạnh lẽo
Thế mà lại là nhất kiến chung tình...
.
Người mà anh ấy thích chính là nguyên thân.
.
.
“Nhưng anh cảm thấy, sau khi em kết hôn với anh đã thay đổi rất nhiều, anh thích em của hiện tại hơn.
”
Cơ thể Diệp Kiều nhất thời cứng đờ, ngón tay cũng trở nên bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.
Lục Thừa nhìn cô cười một cái, thân thể động đậy, điều chỉnh một cái tư thế thoải mái hơn, hai tay ôm lấy Diệp Kiều.
“Lần đầu tiên anh gặp em, lúc đó em vừa mới xuống nông thôn. Tâm trạng lúc đó của em khác với những người khác, vẻ mặt của bọn họ giống như đưa đám, chỉ có em là đang cười.
Em một chút cũng không hề ghét bỏ thôn Hà Hà bọn anh, lúc đó anh cảm thấy em chính là một cô gái tốt.
Cho nên, khi trưởng thôn bảo anh phân phát đồ ăn cho nhóm thanh niên trí thức, anh còn cố ý phát cho em nhiều hơn một chút.
Đây là một chi tiết không quan trọng, cho nên Diệp Kiều không hề nhớ nó.
Sau khi cô xuyên sách, mặc dù kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng những ký ức đó chủ yếu tập trung vào một số chuyện quan trọng, những chi tiết nhỏ tự nhiên sẽ quên đi.
Lục Thừa vỗ nhẹ lưng cô, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, mang theo vài phần hồi ức.
“Nhưng sau đó thì khác.
.
.
.
.
.
”
Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một ngày em thay đổi, trở nên rất giống với những người khác, thậm chí so với bọn họ còn uể oải hơn, làm chuyện gì cũng không còn để tâm nữa, cho nên anh không còn quá chú ý đến em như trước.
”
Ký ức này Diệp Kiều có. Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của một người đàn ông đẹp trai, trí thức. Nguyên thân trở nên uể oải, là bởi vì thất tình.
“Sau đó, bỗng dưng có một ngày em đến tìm anh, nói muốn kết hôn với anh, vốn dĩ anh không muốn đồng ý, nhưng lúc đó anh cảm giác em đang rất tuyệt vọng.
Giống như nếu anh nói ra lời từ chối, giây tiếp theo em sẽ biến mất trên thế giới này.
.
.
”
Cảm giác của Lục Thừa rất nhạy bén, anh mang theo anh em và kiếm được tiền chính là nhờ vào sự nhạy bén này.
Lúc ấy, Lục Thừa gần như chắc chắn rằng, nếu anh không gật đầu, đêm đó Diệp Kiều sẽ chết ở một nơi lạnh lẽo nào đó.
Cho nên, cho dù lúc đó Lục Thừa vẫn chưa động tâm với cô, nhưng anh rất xem trọng những vấn đề liên quan sinh mạng cho nên anh mới gật đầu đồng ý.
Vào đêm tân hôn, Lục Thừa nói ra câu kia “Nếu cô không muốn.
.
.
.
.
.
”, Đây là để lại cho Diệp Kiều một con đường lui.
Nhưng mà, ai mà ngờ được, hai người bọn họ thể mà lại đi được đến ngày hôm nay.
“Kiều Kiều, lúc đó em gặp chuyện gì khó khăn sao? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, anh có thể giúp em.
”
Vấn đề này Lục Thừa vẫn luôn để trong lòng, anh sợ một ngày nào đó, Kiều Kiều sống động trước mặt mình lại đột nhiên trở nên tuyệt vọng một lần nữa.
Nếu lúc cô thương tâm đúng lúc anh không có ở đó thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại anh không thể nào chấp nhận một ngày nào đó anh mất đi Kiều Kiều. Chỉ cần nghĩ về điều đó đã làm cho Lục Thừa cảm thấy rất khó chịu
“Em.
.
.
.
.
.
” ánh mắt của Diệp Kiều có chút tránh né, cô không biết nên trả lời như thế nào bây giờ.
Trước khi nguyên thân đến vùng nông thôn, kỳ thật có quan hệ tình cảm với một người đàn ông, lúc đó hai người bọn họ hẹn ước với nhau sẽ cùng nhau học đại học.
Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học bị huỷ bỏ, tất cả các suất học trong các trường đại học đều dựa trên chế độ đề cử, mỗi một nhà máy quốc doanh, cơ quan chính phủ, các đơn vị sự nghiệp đều có thể đề cử một suất.
Điều kiện của gia đình đối tượng của nguyên thân rất tốt, cho nên anh ta có một suất đề cử.
Lúc ấy anh ta nói với nguyên thân, chỉ cần nguyên thân có thể thành công vào nhà máy thép, trở thành cán bộ tuyên truyền, anh ta sẽ giúp cô có được suất vào đại học Công Nông Binh.
Nguyên thân đi khảo hạch, thành công, nhưng cũng thất bại.
.
.
Cô thi đậu vào nhà máy sắt thép, trở thành nhân viên chính thức của nhà máy nhưng mẹ cô lấy cái chết để ép cô, muốn cô nhường cơ hội này cho em trai Diệp Diệu Tổ.
Trong cơn tức giận, nguyên thân bán vị trí nhân viên chính thức ra ngoài lấy “Hai trăm đồng”, sau đó xoay người điền vào đơn xin về nông thôn
Nguyên thân lúc ấy tràn đầy tự tin, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào thực lực của bản thân, trong vòng một năm cô nhất định có thể đường chính chính mà trở lại thành phố.
Cô có lòng tin vững chắc rằng người nam sinh kia sẽ chờ cô ít nhất là một năm.
Đáng tiếc sau khi cô xuống nông thôn, cô đã viết thư cho người nam sinh đó, nhưng anh ta không hề hồi âm. Sau khi xuống nông thôn hai tháng, nguyên thân nhận được hồi âm từ anh ta.
Lời lẽ trong bức thư rất khó nghe, trọng điểm của bức thư gồm hai vấn đề chính:
1, Hai chúng ta đã nay là người của hai thế giới khác nhau, cô không nên quấy rầy tôi nữa.
2, Tôi đang học Đại học ở thủ đô rồi, cô không nên trèo cao.
Sau đó nguyên thân bắt đầu trở nên suy sụp, cô khóc một trận lớn rồi xé nát bức thư kia, liều mình chứng mình vẫn có người muốn cô.
Vì thế, cô tuỳ tiện đứng ở trên đường chặn lại một người dân trong thôn đi ngang qua, cô hỏi hắn có đồng ý cưới cô hay không, thế là cuộc hôn nhân giữa hai người họ mơ mơ màng màng mà bắt đầu.
Diệp Kiều không thể nói cho Lục Thừa biết những chuyện này, cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
“Lúc ấy em thi đậu biên chế tại nhà máy sắt thép, nhưng mẹ em nói, con gái làm ở nhà máy sắt thép không tốt, muốn để em trai thay thế em đi làm, em không đồng ý Trong cơn tức giận, em đã bán đi vị trí nhân viên chính thức, cầm tiền chạy trốn.
”
“Vậy sao?” Lông mày Lục Thừa khẽ nhúc nhích, anh
cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng anh không hỏi đến cùng. “Kiều Kiều, có lẽ trước khi kết hôn hai chúng ta không có nhiều tình cảm với nhau, nhưng trải qua mấy tháng sống chung, anh hy vọng em sẽ thích anh, anh cũng sẽ đối xử tốt với em.
”
Mọi chuyện trong quá khứ đều xảy ra trước khi hai người kết hôn, Lục Thừa không muốn hoài nghi cũng không muốn đi truy cứu. So với quá khứ, anh lại càng để ý đến tương lai, tương lai của anh và Diệp Kiều.
Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe anh nói như vậy, cô liền đặt tay lên ngực anh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. “Cho nên, Lục Thừa, sau khi kết hôn anh có thích em hơn trước không?”
Lục Thừa vươn tay sờ gương mặt cô. Lục Thừa không hiểu tại sao cô nhất định phải để ý đến vấn đề trước kết hôn hay sau kết hôn, nhưng anh vẫn thành thật trả lời.
“Trước khi kết hôn với em, anh không hề hiểu biết về em, cũng không có quá nhiều ấn tượng với em, nhưng sau khi kết hôn anh lại rất thích em.
”
Tiểu yêu tinh vừa kiêu ngạo hay thay đổi nhưng lại không ngừng cố gắng vươn lên, kiên trì, thông minh lanh lợi.
Tuy rằng Lục Thừa đọc không nhiều sách, trình độ học vấn của anh mới chỉ đến năm 3 tiểu học nhưng khi nghĩ đến Diệp Kiều, anh có thể dùng rất nhiều lời tốt đẹp để nói về cô.
“Những gì anh nói là thật sao?” Diệp Kiều vô cùng vui vẻ đến nổi hai mắt của cô biến thành hình trăng khuyết Nếu đúng là như vậy, cô cũng không cần quá áy náy.
Hãy xem nguyên thân là người yêu cũ của Lục Thừa. Tuy rằng cách định nghĩa này không chính xác lắm, quan hệ giữa hai người bọn họ khả năng cũng chẳng khác gì người xa lạ. Nhưng mà, cũng không sao, một khi định nghĩa về nguyên thân như vậy, Diệp Kiều cảm thấy bản thân có thể chấp nhận được.
Với người hiện đại, người yêu cũ, người yêu cũ của cũ, cũ cũ cũ đều rất bình thường.
Chỉ cần làm rõ ràng cô không phải là kẻ thứ ba, Diệp Kiều liền thấy vui vẻ.
Tuy rằng không biết cô đang vui vẻ vì cái gì, nhưng Lục Thừa vẫn theo ý cô mà gật đầu.
“Đương nhiên là thật rồi.
”
“Quá tuyệt vời, Lục Thừa, em rất yêu anh.
” Cảm xúc của Diệp Kiều vừa rực tiếp lại nóng rực, cô đã kìm nén cả đêm và bây giờ đã hoàn toàn được giải phóng!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!