Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,376
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Sao lại như vậy được chứ?” Người đàn ông được Ôn

Ninh gọi là A Long đột nhiên đứng dậy, cho nên Ôn Ninh cũng theo đó mà bị anh ta kéo lên. Ôn Ninh thầm mắng A Long thô lỗ ở trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác. Cô ta cúi đầu yếu đuối mà lau nước mắt, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng

“Chị gái em nói xấu em ở trước mặt anh rể, cho nên anh rể nói sẽ đưa em vào bệnh viện tâm thần để tu dưỡng tâm tính.

” Rõ ràng cô ta không hề nói sự thật, nếu là người có đầu óc sẽ nhận ra ngay, nhưng A Long giống như người mất trí, vội vàng ôm cô ta vào trong lòng, nhẹ giọng an úi.

“A Ninh, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Lúc trước anh đã nói với em, nếu em muốn, anh có thể giúp em giải quyết bọn họ...

.

Thân hình A Long cao lớn, gương mặt hung dữ, lăn lộn ở bên ngoài mười mấy năm, đã làm qua rất nhiều chuyện xấu, nhưng anh ta chỉ đối xử dịu dàng với người phụ nữ duy nhất đang ở trong lòng anh ta.

Bởi vì Ôn Ninh là người đã cứu anh ta lúc anh ta sắp chết. Đó là chuyện của ba năm về trước, lúc đó anh ta bị người ta đuổi giết, trên người bị chém hơn chục nhát, là Ôn Ninh đưa anh ta về nhà, giúp anh ta tìm bác sĩ và thay thuốc cho anh ta.

Ôn Ninh là cô gái dịu dàng nhất mà anh ta từng gặp, cô tốt bụng, yếu đuối, bởi vì người nhà của cô ấy bị người ta hại nên cô ấy chỉ có thể đi theo chị gái và sống ở nhà của chị ấy. Nhưng chị gái lại không thích cô ấy, luôn ngấm ngầm đánh chửi cô.

Từ lâu A Long đã rất hận chị gái và anh rể của Ôn Ninh, anh ta cũng đã nói qua rất nhiều lần sẽ giúp Ôn Ninh ra tay xử lý bọn họ nhưng lại Bị Ôn Ninh lương thiện ngăn cản.

“Anh không thể làm bậy.

” Ôn Ninh hoảng sợ che miệng

anh ta lại và nhìn xung quanh, sợ những lời nói của A Long sẽ mang đến phiền toái. Vừa mới đưa mắt nhìn một vòng, đôi mắt của Ôn Ninh mở lớn, đồng tử rung động dữ dội, trên mặt xuất hiện vô số cảm xúc phức tạp.

Phẫn nộ, sát ý và hoảng sợ

“Bang!

” Ôn Ninh khẩn trương đẩy A Long ra.

Trước mặt cô ta, A Long không hề có chút phòng bị nào, bị cô ta đẩy một cái liền lảo đảo đập thật mạnh vào chiếc ghế.

Chiếc ghế theo đó mà bị gãy.

"Long ca!

"

“Long ca! Cẩn thận!

Nhóm anh em đi ăn cơm với A Long đồng thanh hét lên và vội vàng chạy đến đỡ anh ta.

Trong khoảng thời gian ngắn Ôn Ninh không biết phải làm gì, cô ta nhìn về phía đám người Diệp Kiều đang ngồi phía trong cùng của cửa hàng, lại nhìn về phía A Long bị cô ta đẩy ngã dưới mặt đất, đôi môi cô ta run rẩy nhưng vẫn ngồi xổm xuống.

“A Long, thật xin lỗi, em không cố ý. Em chỉ không muốn anh vì em mà đi làm những việc trái pháp luật.

Trong lời nói của cô ta là đều là vì quan tâm đến A Long.

A Long chỉ cảm thấy ấm áp ở trong lòng, vươn tay dịu dàng nắm lấy tay cô ta, thuận theo đó mà đứng dậy.

Ôn Ninh nhỏ giọng nói: “A Long, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không? Em.

.

.

.

.

. Nơi này quá đông người.

.

.

.

Từ giây phút nhìn thấy Diệp Kiều, Ôn Ninh biết cô ta không nên ở lại đây quá lâu.

A Long không nghi ngờ gì, ngay lập tức theo cô ta ra ngoài.

Lục Thừa có chút khó hiểu khi phát hiện Diệp Kiều đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa hàng. “Kiều Kiều, em đang nhìn cái gì vậy? Ăn chút cánh gà nướng đi?

“Vâng, cảm ơn anh.

” Diệp Kiều quay đầu, gắp cánh gà bắt đầu ăn. “A Thừa, anh không thấy cô gái vừa rồi nhìn rất quen sao?”

“Hả? Có sao?” Lục Thừa cúi đầu ăn xương sườn, tùy tiện nói. “Anh không có chút ấn tượng gì với cô gái đó.

Anh nghe thấy âm thanh té ngã của Long ca mới quay đầu lại nhìn qua, lúc đó Ôn Ninh đã ngồi xổm xuống rồi.

“Cô ta chính là Ôn Ninh.

” Diệp Kiều nói ra thân phận của Ôn Ninh, “Chỉ là cách trang điểm hôm nay của cô ta khác với hôm trước, cho nên anh mới không nhận ra.

Lần trước lúc cô và Lục Thừa nhìn thấy Ôn Ninh trong phong cách của một cô tiểu thư nhà giàu, cách ăn mặc chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng.

Hôm nay Ôn Ninh trang điểm rất đậm, vô cùng tinh xảo, làm tăng thêm nhiều phần mỹ lệ.

“Cô em vợ của Phó Văn Đình sao?”

Lục Thừa nhướng mày đầy hứng thú, quay đầu nhìn về phía cửa.

“Cô ta thế mà lại có quen biết với Long ca.

” Lục Thừa nhỏ giọng nói ra thân phận của Long ca, nghe thấy Long ca có khả năng tham gia vào đường dây buôn bán người, trên gương mặt Diệp Kiều ngay lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.

Cả đời này cô ghét nhất là bọn lừa bán người, bọn buôn người luôn tìm đến nhóm người yếu thế để xuống tay, phụ nữa và trẻ em là đối tượng mà bọn họ hướng đến, bắt nạt kẻ yếu thật sự rất đáng kinh.

“Chúng ta ăn nhanh, còn trở về.

” Lục Thừa không sợ Long ca, thân thủ của anh rất tốt, Đại Ngưu và các anh em khác đều đã trải qua sự huấn luyện của ông nội Đại Nguu.

Mặc dù không thể so với quân đội chính quy, nhưng mọi hành động, chiêu thức đều có quy tắc, đám người lưu manh đường phố Long ca tuyệt đối không thể so sánh được.

Từ trước đến nay, Lục Thừa hành động luôn có nguyên tắc riêng vì vậy mới có thể khuất phục được đám tiểu tử này, nếu không ông nội của Đại Ngưu cũng không dám để anh mang theo đám người này đi khắp nơi.

Tuy nhiên, cuối cùng thì một con rồng mạnh mẽ cũng không thể nào dễ dàng áp chế được một con rắn trên địa bàn của nó được.

Lục Thừa đến đây làm ăn buôn bán, không phải đến để tranh dành địa bàn, trong thời gian này bọn họ vẫn luôn yên tĩnh mà sinh sống

Lục Thừa không muốn bị những thứ không tốt kia vấy bẩn, lúc con người nhìn vào vực sâu, thực ra lúc đó vực sâu cũng đang nhìn chằm chằm vào con người, anh không muốn mất đi những ngày tháng bình yên của hiện tai.

Mục tiêu của Lục Thừa là mang đến cho vợ con những thứ tốt đẹp nhất.

“Vâng.

” Diệp Kiều ngoan ngoãn gật đầu, tốc độ ăn cũng nhanh hơn.

Bọn họ ăn lâu như vậy chủ yếu là uống rượu trò chuyện với nhau. Bây giờ nghe Lục Thừa nói muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều tăng tốc ăn.

Vài phút sau, Lục Thừa mang theo một đoàn người hùng hậu rời đi.

Ôn Ninh và A Long vừa nói chuyện xong, liền nhìn thấy Lục Thừa nắm tay Diệp Kiều chậm rãi đi tới, trong mắt cô ta hiện lên một tia hận ý.

“A Ninh, em thật sự không cần anh giúp sao?”

Lúc đầu vốn dĩ Ôn Ninh nghĩ ra một chủ ý vô cùng hay, cô ta sẽ để A Long ra tay giải quyết Ôn Noãn giống như cách mà lúc trước cô đã làm cho A Long bán Phó Thâm.

Nhưng mà, bây giờ, Ôn Ninh đã thay đổi chủ ý.

Ôn Noãn đã không còn là người mà cô ta hận nhất, dù sao cơ thể của Ôn Noãn yếu ớt, cũng không sống được bao lâu nữa.

Ôn Ninh hận nhất người đã liên tiếp phá hư kế hoạch của cô ta là Diệp Kiều, sống hơn hai mươi năm, hai lần duy nhất cô ta bị mất mặt là bởi vì Diệp Kiều.

“Chị gái chỉ là hiểu lầm em, chỉ cần em trở về giải thích với chị ấy một chút là được.

Ôn Ninh cắn môi, nhỏ giọng nói.

“Nhưng mà, A Long, em muốn anh giải quyết người phụ nữ kia.

“Ai?” A Long hỏi, trong đầu lại hiện lên một nụ cười dịu dàng thoáng qua.

Ôn Ninh vươn tay chỉ về phía ngã tư nơi Diệp Kiều đi qua, lạnh lùng nói.

“Chính là người phụ nữ đó. A Long, anh giúp em giải quyết cô ta đi.

.

.

Trong lòng A Long “Lộp bộp” một cái, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Ôn Ninh: “Vì sao? Cô ấy đắc tội với em à?"

“Không chỉ là đắc tội, cô ta còn hại cả đời em. Rõ ràng em có cơ hội ra nước ngoài, nhưng cô ta lại cướp đi vị trí đó của em.

” Ôn Ninh nghiến răng nghiến lợi bịa chuyện.

“Cô ta ghen tị vì tiếng Anh của em tốt hơn cô ta, cho nên đã nói xấu em trước mặt giáo sư, khiến cho em bị giáo viên mắng trước mặt hàng trăm sinh viên trong lớp.

” Câu này là nói thật.

Bởi vì lần trước Ôn Ninh ở trước mặt James và những người khác ăn nói bậy bạ, tôn sùng ngoại quốc, nói xấu Tổ quốc.

Chủ nhiệm Kỷ thật sự rất tức giận, gọi điện thoại đem mọi chuyện kể lại cho giáo sư của cô ta. Còn thầm mắng giáo sư của cô ta, cũng chính là vị giáo sư khoa ngoại ngữ đã giới thiệu học trò của ông ta làm phiên dịch viên.

Chân mày của A Long cau lại, cảm thấy lúc trước mình thật ngốc, thế mà lại cảm thấy cô gái kia thật lương thiện.

Anh ta đã đưa ra quyết định, ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của Ôn Ninh.

“Được, anh sẽ giúp em giải quyết cô ấy.