“Tôi đây đánh bà thì thế nào! Cút đi! Nếu bà không cút ra, tôi sẽ giết chết bà!
”
Trên khuôn mặt luôn lương thiện của Nhậm Bình An lộ ra vẻ hung ác, trong tay cầm một cây sào, hướng tới Hà Kim Hoa hung hăng đánh qua.
“Hạ Kim Hoa, nếu bà còn dám đến nhà tôi gây sự nữa, tôi cam đoan sẽ đến nhà bà để gây náo loạn.
”
“Dừng tay! Dừng lại! Oái! Đau chết tôi mất!
”
Hà Kim Hoa bị ông đánh đến nỗi ôm đầu bỏ chạy, chính là trong cơn nóng giận, chợt nghe thấy lời nói lạnh lùng của Nhậm Bình An, lòng chợt lạnh lẽo.
Bà ta chịu đựng cơn đau, nhận lấy một đòn mạnh từ cái đòn gánh và lén lút nhìn Nhậm Bình An qua cánh tay của mình, nhưng bà ấy lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Nhậm Bình An.
Ông ta đang nói thật!
Cái này suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hà Kim Hoa, Hà Kim Hoa hai chân nháy mắt liền mềm nhũn.
“Ông thông gia, trước tiên đừng nóng giận, chúng ta đều là người một nhà mà.
”
Bà ta nhanh chóng thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng nói.
“Người một nhà?”
Nhậm Bình An tức giận đến muốn cắn chết và đánh bà ta nhiều hơn nữa, nếu ông không phải là sợ sẽ vào tù thì ông thực sự sẽ đánh chết bà ta, ông thực sự muốn đánh vào đầu của Hà Kim Hoa.
Động tác dừng lại, Nhậm Bình An cắm đòn gánh xuống mặt đất, thở hổn hển như trâu.
“Tôi không có người thân như bà, khi Hiểu Tĩnh hết ở cữ, tôi sẽ đưa con bé đến nhà bà để làm thủ tục ly hôn!
”
Người lương thiện như ông khi tức giận thì thực sự rất khủng khiếp, nếu không ông ấy nhất định cũng sẽ không thể nói những lời như vậy.
“Ai ai ai, nói cái gì ly hôn nha. Hà Kim Hoa vội vàng xua tay, bà ta vừa rồi nói những lời đó chỉ là mạnh miệng trong chốc lát mà thôi.
Thật sự làm con trai cùng Nhậm Hiểu Tĩnh ly hôn thì Hà Kim Hoa cũng không muốn.
Chưa kể những thứ khác, mức lương hơn 30 đồng một tháng của Nhậm Hiểu Tĩnh không phải là một khoản thu nhập nhỏ.
Vị trí của Nhậm Hiếu Tĩnh trong nhà máy may mặc còn cao hơn con trai bà Liêu Khải Chính hai bậc và lương của Nhậm
Hiểu Tĩnh cũng cao hơn mười đồng. Trước kia, Liêu Khải có thể kết hôn với Nhậm Hiểu Tĩnh cũng là trèo cao.
Hà Kim Hoa chính là chướng mắt Nhậm Hiểu Tĩnh không tôn trọng mình, muốn tìm cái lấy cớ để gây khó dễ cho cô ấy mà thôi.
“Ông thông gia, vừa rồi là tôi không tốt, là tôi nhất thời sốt ruột. Ông không phải là không biết, trong thời gian Tiểu Tĩnh ở cữ, tôi thực sự đã chăm sóc con bé cả ngày.
”
“Hôm nay buổi sáng, tôi vừa ra ngoài mua đồ, Hiểu Tĩnh liền đã chạy về nhà mẹ đẻ, tôi không phải quá lo lắng cho con bé hay sao...
.
”
“Bà không cần nói nhiều nữa, mau nhanh cút đi!
”
Nhậm Bình An đã sớm biết con gái mình đã chịu rất nhiều khổ sở uất ức, ông cũng hiểu rằng người phụ nữ trước mặt mình không có một lời nào từ miệng bà ta là thật cả, vì vậy ông không thèm nói thêm lời nào với bà ta nữa.
“Nếu bà không rời đi, đợi một hồi tôi đi ra thì sẽ không phải là đòn gánh đâu.
”
Nhậm Bình An cầm đòn gánh ra khỏi con hẻm nhỏ nơi còn có hai giỏ tre mà ông đã ném vội xuống dưới.
Đòn gánh được đeo vào hai chiếc thúng tre, đem hai chiếc thúng che mắc vô xong, sau đó gánh lên vai. Nhậm Bình An một lần nữa trở về cửa nhà của ông mang theo giỏ tre.
Hạ Kim Hoa vội vàng tránh sang một bên, không dám nói lời nào, chỉ nhìn ông lấy lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào.
Có câu, chó cắn người không gọi.
Hà Kim Hoa là thật sự sợ hãi cái này Nhậm Bình An nhất thời xúc động, cầm đao chém mình.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Hà Kim Hoa quyết định về nhà trước. Trước khi đi, bà ta còn bóp bóp cái mũi rồi nói lớn.
“Hiểu Tĩnh, vậy mẹ về trước đây. Ở nhà mẹ con phải chăm sóc bản thân thật tốt.
.
. Khi con hết ở cữ, mẹ sẽ lại đến đón con.
.
.
"
Bên trong sân nhà họ Nhậm.
Trương Thành Phượng đã đợi trong viện đã lâu, lúc này mới vội vàng chạy ra đón.
“Ông xã, anh đã mua được chưa?”
Sau khi sinh Nhậm Hiểu Tĩnh xong thì bị chứng rong kinh không ngừng. Cô ấy ở lại bệnh viện thành phố Bắc Hà trong bảy ngày, uống thuốc, châm cứu đều điều trị qua nhưng tình trạng vẫn không khả quan hơn mấy.
Không còn phương pháp nào khác, Trương Thành Phượng liên quay về quê hương của bà ấy để tìm kiếm trị liệu trung y và tìm lời khuyên y tế từ một bác sĩ Trung Quốc già trong làng.
Bây giờ, Nhậm Bình An rời đi đã một ngày một đêm, vừa mới gấp gáp trở về.
“Không có.
.
. Cho đến khi tôi về thôn mới biết, thầy lang già kia đã chết hai năm trước.
”
Nhậm Bình An ngồi trên cái ghế gấp nhỏ, trong tay cầm khăn lông dùng sức lau mặt, giọng nói khàn khàn.
Trương Thành Phượng thất vọng thở dài, nhíu mày“Vậy thì phải làm sao đây? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Hiểu Tĩnh chịu khổ.
”
Dù sao chồng bà cũng là đàn ông, cho nên có một số điều Trương Thành Phượng không thể nói trực tiếp với ông. Trên thực tế, bệnh tình của Nhậm Hiểu Tĩnh ngày càng nặng hơn, và nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ kiệt sức vì mất máu quá nhiều và chết sớm.
Sinh con là vượt qua cửa ải địa ngục, cứ tưởng ca sinh nở sẽ suôn sẻ, không nguy hiểm tắc mạch ối, băng huyết nhưng không ngờ mình lại phải chịu đựng như vậy tra tấn mãn tính của rong kinh.
Trương Thành Phượng có chút tuyệt vọng, nhìn con gái mình ngày một phờ phạc, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, cả người nhìn như là già rồi mười mấy tuổi.
“Thật sự không được, chúng ta phải để con bé lên thành phố để chữa trị thôi?”
Nhậm Bình An thở dài, vừa nói chuyện vừa từ trong túi lấy ra một phong thư:
“Anh vừa mới đi điện báo văn phòng đưa cho lãnh đạo cũ của công ty anh để gửi một bức thư cho ông ấy, hy vọng rằng ông ấy có thể tìm cho chúng ta một chuyên gia trong lĩnh vực này.
"Điều này có được hay không?” tình hình lãnh đạo cũ của anh không tốt lắm. “Ông ấy phía trước gặp được một chút việc, nhưng là gần nhất nghe nói ông ấy đã giải quyết. Coi như chúng ta thiếu ông ấy một cái đại ân tình đi, nói tóm lại cũng không thể để Nhậm Hiểu Tĩnh con gái chúng ta bị như vậy bệnh tật.
”
Nhậm Bình An trầm mặc trong chốc lát.
Nói nói, Nhậm Bình An đem trong tay phong thư đưa cho vợ.
“À, đúng rồi. Khi anh đến văn phòng điện báo, những người ở đó nói rằng ai đó từ Thâm thành đã gửi một bức thư cho Hiểu Tĩnh.
”
“Bức thư dài như vậy sao?”
Mở phong bì, Rút tờ giấy bên trong ra, trước khi nhìn thấy những gì được viết trên bức thư, Trương Thành Phượng đã bị sốc bởi những dòng chữ dày đặc trên đó.
“Bức thư này tốn rất nhiều tiền phải không?”
“Có lẽ sẽ tốn hơn 20 đồng.
” Nhậm An Bình vừa gửi một bức thư và cũng mới biết đơn giá của từng từ.
Trương Thành Phượng nghẹn họng sững sờ: “Đắt quá.
.
.
”
Vì là thư của người khác gửi cho Hiểu Tĩnh, cho nên Trương Thành Phượng không thể tùy tiện mà đọc được nên đã gấp tờ giấy lại, quay lại đưa bức thư cho Nhậm Hiểu Tĩnh.
Trong phòng.
Nhậm Hiểu Tĩnh đặt con gái xuống, nhét một cái gối sau lưng eo và mở bưa thư này ra.
Hiểu Tĩnh: Mở thư ra.
[ Tôi nghe chị dâu nói rằng cô đã sinh con, chúc mừng cô đã có con.
]
“Là ai gửi thư vậy con?” Trương Thành Phượng thấy nụ cười trên môi con gái mình thì rất tò mò hỏi.
Nhậm Hiểu Tĩnh cảm thán mà nói: “Là Diệp Kiều. Cô ấy vẫn luôn thương nhớ và quan tâm tới con.
”
“Là con bé ấy hả.
” Trương Thành Phượng chợt nhớ ra, cũng mỉm cười nói: “Diệp Kiều là một người bạn rất tốt.
”
Dạ đúng vậy ạ
Nhậm Hiểu Tình khẽ gật đầu và tiếp tục đọc bức thư.
[Tôi nghe nói sau khi sinh cơ thể của cô còn chưa hồi phục, tôi có một bài thuốc bổ cổ truyền đây là một phương thuốc ăn kiêng, cô có thể thử xem sao.
]
Phối phương như sau: Đại đối kinh thảo 20 khắc, bổ hoàng than 13 khắc, hạn liên thảo 3 khắc.
.
.
.
.
.
. Để vào lầu niêu nội cùng gà mái già, để gạo vào chờ cùng nhau hầm canh, hầm đủ 3 tiếng đồng hồ.
Mỗi ngày ăn ba bữa, có thể ăn với canh gà này trong hai ngày liên tiếp.
Nếu có tác dụng thì tiếp tục uống trong 3 ngày, sẽ ngừng sản dịch. Nếu không có tác dụng sau khi uống hai ngày, hãy dừng lại.
Hy vọng phối phương đối với cô hữu dụng
[Người bạn ở Thâm Thành - Diệp Kiều. ]
Nhâm Tiểu Tinh nhìn đến nước mắt rơi lã chã, sơ điện tín bị vấy bẩn nên vội vàng quay đầu đi lấy khăn tay.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!