Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,372
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Phải mất một lúc, Nhậm Hiểu Tĩnh mới bình tĩnh trở lại, cô đem bức thư áp sát vào ngực của mình, chân thành nở nụ cười.

“Kiều Kiều, cảm ơn cô.

Nhậm Hiểu Tĩnh nhớ rằng cô ấy đã bàn giao tất cả công việc trước khi sinh con, lúc đó tất cả những gì cô ấy nghĩ là mình sẽ mất một phần thu nhập mà thôi, cô hoàn toàn không xem xét những ảnh hưởng đối với Diệp Kiều và những người khác.

Nhậm Hiểu Tĩnh nhận được mọi lợi ích từ việc gia công quần áo từ đầu đến cuối. Trong sâu thẳm trái tim, Nhậm Hiểu Tĩnh biết rằng cô đã không đặt Diệp Kiều và những người khác lên hàng đầu.

Tuy vậy, Diệp Kiều vẫn coi cô là bạn thân nhất của cô ấy, ngay sau khi biết chuyện xảy ra với cô, cô ấy đã dành cả tháng lương để gửi một bức thư tín cho mình.

Nhậm Hiểu Tĩnh đã thề với bản thân rằng khi thân thể hồi phục tốt sẽ quay trở lại làm việc, cô sẽ đấu tranh để mang lại nhiều lợi ích hơn cho Diệp Kiều và những người khác.

“Mẹ!

"Ôi!

" Trương Thành Phượng đang ở trong bếp nấu cơm xong, nghe thấy tiếng con gái liền vội vàng vào nhà: “Hiểu Tĩnh, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, mẹ nấu thuốc làm theo công thức này giúp con. Con muốn uống canh gà.

Trương Thành Phượng không hỏi thêm câu nào, quay người đi tìm chồng, bảo Nhậm Bình An ra ngoài một lần nữa để chuẩn bị thuốc trước khi Cung Tiêu xã đóng cửa.

Không cần mua gà mái và lúa mạch, vì để chuẩn bị cho Nhậm Hiểu Tĩnh ở cữ nên Trường Thành Phượng đã chuẩn bị năm, sáu con gà mái lớn.

Tay chân Trương Thành Phượng rất nhanh nhẹn, lấy thuốc bắc xong liền hầm canh gà. Nhậm Hiểu Tĩnh ngay lập tức uống súp gà vào đêm hôm đó.

Đêm đó, cô cảm thấy vùng bụng dưới của mình ấm áp, có một giấc ngủ ngon hiếm có. Sáng hôm sau, khi đi vệ sinh, Nhậm Hiểu Tĩnh phát hiện lượng máu chảy ra của mình đã giảm.

Cô vui mừng đến nỗi vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã gọi liền mẹ mình.

“Mẹ! Mẹ ơi! Máu của con đã ngừng chảy rồi!

Nhậm Hiểu Tĩnh vội vàng giữ chặt lấy quần: “Mẹ! Dừng lại! Dừng lại! Mẹ không tin những gì con nói sao? Lượng máu thực sự đã giảm!

“Được! Tốt! Thật là tốt quá! Mẹ đi mang canh gà mới hầm cho con, uống nhiều một chút.

Nhậm Hiểu Tĩnh cũng mi mắt cong cong, dùng sức gật đầu: “Dạ được ạ!

Uống canh gà hầm thuốc Đông y này năm ngày liên tục, lượng máu của Nhậm Hiểu Tĩnh chảy ra cũng hoàn toàn dừng lại, cuối cùng cô không phải nằm trên giường nữa.

“Mẹ ơi, ngày mai con sẽ đến nhà máy để hủy bỏ chế độ thời kỳ thai sản.

“Con vội vàng như vậy làm cái gì?" Trương Thành Phượng bất đắc dĩ nói: “Con mới khỏi bệnh thôi mà.

Nhậm Hiểu Tĩnh lắc đầu: “Mẹ, con đã ở cữ hết một tháng rưỡi rồi. Nếu con không quay lại nhà máy, vị trí của con sẽ lại không ổn định. Huống hồ Diệp Kiều giúp con nhiều như vậy, còn cũng muốn giúp đỡ cho cô ấy một chút. Con vừa nhận được tin nhà máy sẽ hủy bỏ hợp tác với làng Hạ Hà, họ muốn đem quần áo giao lại cho thôn bên kia làm.

Trương Thành Phượng không hiểu được những việc này, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của con gái mình. Nhậm Hiểu Tĩnh an ủi mẹ, cười kéo mẹ cô xuống bên cạnh mình ngồi xuống.

“Mẹ, con tự biết thân thể của mình. Mẹ yên tâm! Con hoàn toàn khỏi bệnh rồi!

Sau khi thuyết phục được bố mẹ, Nhậm Hiểu Tĩnh để con ở nhà, thu dọn đồ đạc trở về nhà ở thành phố.

Cứ như vậy, ba ngày nữa trôi qua. Diệp Kiều cuối cùng cũng nhận được thư điện tín từ Nhậm Hiểu Tĩnh.

Lúc này, đã chín ngày trôi qua kể từ khi Diệp Kiều gửi cho cô bức thư điện tín.

“Kiều Kiều thân mến. Cảm ơn vì công thức thuốc của cô, cơ thể tôi đã hoàn toàn bình phục.

Sau khi đọc xong, Diệp Kiều nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Viên Hiểu Quyên ngồi bên cạnh cô, mặc dù cô ấy đã học rất nhiều chữ từ nhóm sinh viên trí thức ở làng Hạ Hà nhưng Viên Hiểu Quyên cũng không thích đọc thư một mình, vì vậy cô ấy đã nhờ Diệp Kiều đọc ra thành tiếng.

“Quá tuyệt rồi!

! Hiểu Tĩnh cuối cùng cũng được chữa khỏi!

Viên Hiểu Quyên vui mừng vỗ nhẹ vào chân cô, thúc giục Diệp Kiều tiếp tục đọc.

Diệp Kiều điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hơn, nhẹ nhàng tiếp tục đọc.

“Tôi đã đi làm lại ở xí nghiệp, tôi xin lỗi vì tôi xin nghỉ thai sản nên đơn hàng nhà máy may không tiếp tục ký hợp đồng với mọi người của làng mình nữa. Lần này, nhân dịp việc nhà máy đang tiến hành bầu tổ trưởng, tôi đã ứng cử. Nếu thành công, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về công việc gia công của nhà máy may sau này.

Cô đừng lo, miễn là Nhậm Hiểu Tĩnh tôi còn ở một ngày ở nhà máy thì đơn hàng đã ký hợp đồng chắc chắn sẽ thuộc về làng Hạ Hà. Tôi hy vọng cô và Hiểu Quyên ở Thâm Thành mọi thứ đều tốt đẹp. Bạn thân tốt nhất, Nhậm Hiểu Tĩnh”

Càng nghe, Viên Hiểu Quyên càng trở nên vui vẻ. Cô ấy hào hứng đứng dậy và đi quanh phòng.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều! Đơn hàng của chúng ta đã giữ lại được rồi! Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Vẫn là Hiểu Tĩnh thật lợi hại, cô ấy đã nhận lại đơn hàng khi quay trở lại nhà máy! Thật tuyệt vời!

Viên Hiểu Quyên vui mừng trong một lúc, thấy Diệp Kiều ngồi đó không nói tiếng nào, cô ấy nghi ngờ bước lại.

Diệp Kiều đặt bức thư tín trong tay xuống: “Chuyện này đã được giải quyết, nhưng chúng ta quá bị động.

"Ha?"

Diệp Kiều giải thích: “Nhà máy may mặc nói đưa cho chúng ta đơn hàng thì đưa cho chúng ta. Nếu bên đó không đưa đơn hàng cho chúng ta, trở mặt từ chối. chúng ta hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Hơn nữa, theo em đoán, đơn giá của đơn đặt hàng mới chắc chắn sẽ giảm xuống không ít”

Viên Hiểu Quyên trừng mắt: “Dựa vào cái gì chứ?! Chúng ta vốn đã không kiếm được bao nhiêu!

Vốn phụ nữ ở làng Hạ Hà có thể kiếm được 20 xu để làm một bộ quần áo, thu nhập hàng tháng là 20-50 đồng, cao hơn nhiều so với những người lao động bình thường. Tuy nhiên, họ không thể so sánh với công nhân bình thường trong các nhà máy may mặc và họ không nhận được bất kỳ lợi ích nào khác từ nhà máy.

Trong các nhà máy quốc doanh thời đại này, phúc lợi là thứ được thèm muốn nhất.

Ví dụ: Cuối năm họ sẽ có lợi nhuận, thưởng lễ tết, quan trọng nhất là người lao động được chia sẻ phúc lợi theo phòng ban.

quốc doanh là một công việc cả đời, một khi bạn đã nhận công việc, nhà máy sẽ hỗ trợ bạn cho đến khi bạn nghỉ hưu, già đi và chết.

So với những thứ đã đề cập ở trên, phụ nữ ở làng Hạ Hà kiếm được rất ít, họ được trả lương theo công việc và trừ việc ngủ nghỉ và ăn cơm thì những thời gian còn lại họ đều làm quần áo. Vì vậy, Viên Tiểu Quyên vô cùng bất mãn.

“Tại sao họ lại hạ giá đơn giá của chúng ta chứ?”

Diệp Kiều nhìn thấy rất rõ ràng chuyện này: “Bởi vì làng Thượng Hà rẻ hơn chúng ta. Người dân làng Thượng Hà đã hạ giá. Người đứng đầu của nhà máy may mặc chắc hẳn em cũng không cần phải nói nữa rồi. Ngay cả khi Hiểu Tĩnh có thể lấy lại quyền hợp đồng cho chúng ta thì đơn giá trước đây của chúng ta cũng không thể giống như giá ban đầu được.

“Vậy thì...

” Viên Hiểu Quyên nóng nảy sốt ruột: “Khi nào thì máy may của chúng ta mới có thể hoàn vốn?”

Cô ấy biết rằng Lục Thừa đã mua ba mươi chiếc máy may với giá gần mười nghìn đồng!

“Không sao đâu.

” Diệp Kiều mỉm cười: “Chúng ta chắc chắn có thể kiếm lại tiền cho chiếc máy may. Bây giờ để giải quyết vấn đề đặt hàng của chúng ta. Chúng ta không thể chỉ dựa vào sự bố thí của nhà may Bắc Hà, mà chúng ta phải chủ động hành động trước.

.

.

“Làm thế nào để hành động trước?”

Viên Tiểu Quyên khó chịu nhíu mày, nhìn vẻ mặt của em dâu, trong đầu cô ấy lóe lên một ý tưởng, cô buột miệng nói:

“Kiều Kiều, chẳng lẽ em muốn tìm nguồn đặt hàng ở Thâm Thành? Nhưng, thôn của chúng ta cách Thâm Thành quá xa.

.

. quá bất tiện.

.

.

Diệp Kiều lắc đầu và nói một cách thần bí: “Không, ý của em là, tại sao chúng ta không thể tự mình mở một nhà máy may quần áo chứ? Chúng ta sẽ tự thiết kế quần áo và tự may chúng.

Tự mình mở nhà máy?!

Viên Tiểu Quyên bị Diệp Kiều làm cho hoảng sợ, trợn tròn mắt.

Diệp Kiều xoay người và lấy ra một xấp giấy từ ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.

“Chị dâu, chị xem đi, đây là bản vẽ thiết kế trang phục mấy ngày nay em vẽ, chị cảm thấy mọi người có thích loại quần áo này không?”