Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,385
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Viên Hiểu Quyên nhận lấy xấp giấy, trên mỗi trang giấy đều có một hình người được vẽ bằng bút chì. Người được vẽ trên giấy vừa cao, chân lại rất dài, nhìn vô cùng sinh động.

Cái mông vểnh lên, đôi chân thon dài uyển chuyển, giống như giây tiếp theo có thể bước ra từ trang giấy.

“Kiều Kiều, em học vẽ tranh từ bao giờ vậy? Vẽ rất đẹp...

.

Diệp Kiều “Phụt” cười ra tiếng: “Chị dâu, chị đừng khen em nữa, chị đừng chỉ nhìn mỗi nhân vật trên đó mà hãy nhìn vào những bộ quần áo mà em vẽ ấy. Quần áo mới chính là vấn đề trọng điểm của chúng ta.

“À à à.

” Viên Hiểu Quyên vội vàng xem tiếp, vừa rồi cô ấy chỉ chú ý đến những hình ảnh thướt tha của các nhân vật được vẽ trên trang giấy.

Bây giờ, khi bỏ qua các nhân vật, chỉ chú ý đến quần áo trên người những nhân vật đó, càng xem càng làm cho Viện Hiểu Quyên trở nên sững sờ.

Cô ấy lật xem từng trang một, mỗi một thiết kế quần áo trên bản vẽ đều làm cho cô ấy rung động không thôi.

“Kiều Kiều, tất cả những cái này đều là do em thiết kế sao”?

“Vâng.

” Diệp Kiều có chút khẩn trương.

Đời trước cô học kỹ năng nấu nướng, cho nên cô cũng học thêm một ít hội hoạ, dù sao, cơm Tây cũng có yêu cầu rất lớn về vấn đề trang trí.

Nhưng nói đến việc thiết kế trang phục thì cô chưa từng làm qua bao giờ, nói những thiết kế này là do cô thiết kế không bằng nói những thiết kế này là cô dựa vào ký ức của mình để vẽ lại.

Cô không quá lo lắng về việc thiết kế cô vẽ ra sẽ giống với tương lai, vì để phù hợp với các đặc điểm của thập niên này, cô đã chỉnh sửa những bộ trang phục này lại một chút.

Ví dụ như, váy phải dài quá đầu gối, không được quá hở hang, quần áo đều là các kiểu dáng theo phong cách cổ điển, có chút bảo thủ.

“Chị dâu, chị cảm thấy những bộ quần áo này có gợi cảm quá hay không?”

“Gợi cảm sao?” Đây là lần đầu tiên Viên Hiểu Quyên nghe đến cụm từ này, cô ấy chớp mắt, đoán được ý nghĩa đại khái của cụm từ này.

“Ý em nói là quần áo quá bó sát sao? Quần áo chúng ta mặc bây giờ đều rất rộng.

Công nghiệp nhẹ ở Trung Quốc chỉ vừa mới phát triển, ăn, mặc, ở, đi lại chỉ mới đáp ứng được nhu cầu cơ bản của con người, quần áo may đo là hoàn toàn không có, chỉ có quần áo may sẵn, người ta dựa vào số liệu số đó của phần đông mọi người để sản xuất quần áo.

Đây là nguyên nhân khiến cho máy may ở niên đại này trở thành một trong ba vật phẩm cần thiết nhất định phải có khi kết hôn, nhà nào mua quần áo mới đều phải sửa lại mới có thể mặc được, phần được sửa nhiều nhất chính là cắt ống quần và bóp lại eo.

Diệp Kiều khẽ gật đầu, vươn tay rút ra một trang giấy, trên đó vẽ một chiếc váy liền.

Kiểu dáng khá đơn giản, vòng eo được thu nhỏ và được nâng lên rất nhiều, có thể khiến người mặc trông đẹp hơn, eo nhỏ hơn và chân dài hơn.

"Chiếc váy này thực sự có thể khoe được vòng một và vòng hai một cách triệt để.

"

Đôi mắt của Viên Hiểu Quyên phát sáng: “Kiều Kiều, nói thật, chị rất thích những bộ quần áo như vậy! Mỗi lần chị mua quần áo mới đều phải tự mình sửa lại rất nhiều thứ, chiếc váy này nếu được may xong, chị nghĩ hoàn toàn không cần phải sửa gì nữa cả, có thể trực tiếp mặc vào người. Nó thật sự quá đẹp. Chúng ta có thể chọn màu đỏ nhạt để may váy. Váy bây giờ chủ yếu là màu xám xịt, màu trắng rất hiếm thấy. Nếu chúng ta có thể may được một chiếc váy màu đỏ nhạt, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn mua nó.

Sự ủng hộ của chị dâu làm cho Diệp Kiều có thêm rất nhiều sự tự tin.

“Vậy, trước tiên chúng ta hãy làm thử, xem nó như thế nào?”

“Chị có lòng tin là sẽ được.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, cùng hôm đó, các cô đến trung tâm thương mại Thâm Thành mua một đống vải dệt rồi trở về.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của những người đàn ông, họ tìm một căn phòng nhỏ, biến căn phòng thành một phòng may quần áo.

Viên Hiểu Quyên đã may quần áo được vài tháng, tay nghề không thể nào chê được. Trước đây, cô ấy chỉ biết sửa kích thước lớn nhỏ của các bộ quần áo, nhưng từ khi cô ấy tiếp quản dự án gia công của xưởng quần áo Bắc Hà, cô ấy đã hiểu thêm rất nhiều về việc đo kích cỡ và tạo mẫu quần áo.

Sau ba ngày làm việc, rốt cuộc Viên Hiểu Quyên cũng đã may xong chiếc váy màu đỏ mà cô ấy thích nhất.

Vải của váy được làm từ chất liệu cotton nguyên chất, màu đỏ nhạt chạy từ phần eo đến khuỷu tay, làn váy được tạo rất nhiều nếp gấp.

Váy dài qua gối một chút, làn váy cực kỳ rộng, nếu xoay một vòng nó sẽ xòe ra trông rất đẹp.

Đặc biệt là phần cổ áo, chiếc váy màu đỏ có hai cái cổ áo nhọn.

Hai cổ áo nhọn này được thiết kế rất khéo léo, ở giữa có thêu một sợi tơ đỏ, những bông hoa tường vi cùng dây leo trải dọc theo cổ áo, hoa văn hai bên cổ áo đối xứng với nhau.

Mặt trước của váy có một hàng khuy đơn dễ dàng mặc và cởi. Các khuy váy màu trắng có họa tiết rất đẹp mắt.

Màu đỏ phối hợp với màu trắng tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp, sau khi chiếc váy này được may xong, Viên Hiểu Quyên nhìn đến loá mắt.

Vừa lấy nó ra khỏi máy may, cô ấy đã quay lại và thúc giục Diệp Kiều.

“Kiều Kiều, em nhanh thử xem như thế nào.

Chiếc váy này dựa theo dáng người của Diệp Kiều mà may.

“Vâng!

” Diệp Kiều khóa cửa phòng may lại, trốn sau bức màn cởi quần áo trên người ra, thay váy vừa mới may vào.

Đứng trước gương, Diệp Kiều cảm thấy mình thật tươi trẻ. Đến thời đại này lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Diệp Kiều ăn mặc như vậy. Cô vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn còn có chút ướt, cho nên chỉ có thể xõa tóc.

Sau khi thay váy, khí chất của cô ngay lập tức thay đổi.

Trẻ trung, thời thượng và xinh đẹp.

“Người đẹp vì lụa, câu nói của người xưa quả thật rất đúng” Viễn Hiểu Quyên tấm tắc khen ngợi, yêu cầu Diệp Kiều giơ tay, xoay tròn, nhìn đến hơn nửa ngày.

“Kích cỡ vừa vặn, em cứ mặc như vậy về phòng đi” Cô ấy ngáp một cái, có chút mệt mỏi.

“Kiều Kiều, chị muốn ngủ. Chị trở về phòng trước nhé, em cứ mặc như vậy đến cho em ba nhìn thử, để cậu ấy cho ý kiến.

Sau khi ăn cơm tối xong, các cô liền trở về phòng làm việc để tiếp tục công việc. Trong khoảng thời gian này, Lục Kiện và Lục Thừa tìm mọi lý do để qua xem.

Sau khi bị các cô cự tuyệt thì mới trở về phòng của mình, ánh mắt hai anh em bọn họ đều rất ai oán, hai chị em dâu là Diệp Kiều và Viên Hiểu Quyên ở phía sau cười trộm rất lâu.

“Chị đi đây, trở về phòng sẽ nhờ Lục Kiện xoa bóp chân giúp chị.

” Viên Hiểu Quyên nói xong, dẫn đầu mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Diệp Kiều ở một mình trong phòng, nhìn mình trong gương hoàn toàn khác với thường ngày, đột nhiên có chút ngại ngùng.

“Muốn mình mặc như vậy về phòng sao?”

Người phụ nữ trong gương có làn trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt trong veo vì nghĩ đến người mình thích mà sáng ngời.

“Sợ cái gì chứ! Có phải mình không mặc quần áo đâu”

Diệp Kiều âm thầm phỉ nhổ mình, trước kia mặc Bikini cô cũng không nhát gan như thế.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi bước ra ngoài cô lại giống như một tên trộm, rón rén theo bản năng.

May mắn thay, bây giờ trời cũng đã khuya, mọi người trong nhà đều đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Trên hành lang chỉ còn lại ánh đèn đang phát sáng.

Phòng làm việc nhỏ của các cô nằm ở phía đông tầng một, cách phòng ngủ của Diệp Kiều và Lục Thừa chưa đến 10 mét.

Diệp Kiều cảm thấy thời gian trộn qua quá nhanh, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới cầm vào tay nắm cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Lục Thừa đang ngồi trên bàn nghiêm túc đọc sách.

Lúc trước, vài vị lão tiên sinh ở nông trường đưa cho anh một danh sách rất dài các cuốn sách, trong đó có sách về máy móc điện tử mà Hứa Thanh Viễn đưa.

Lục Thừa làm việc chăm chỉ và có hiểu biết rất tốt về thị trường, điều duy nhất anh thiếu là học tập có hệ thống.

Vào buổi tối mỗi ngày, ít nhất Lục Thừa sẽ dành ra thời gian hai giờ để đọc sách.

Kể từ khi Diệp Kiều đến Thâm Thành, hoạt động đọc sách này đã biến thành thành hai người ngồi cạnh nhau, yên lặng đọc sách.

Mấy hôm nay, Diệp Kiều đi theo chị dâu may quần áo, Lục Thừa có chút không quen, vừa đọc vừa phân tâm.

Cho nên, khi nghe thấy tiếng động từ cánh cửa, Lục Thừa liền xoay người nhìn qua.

“Kiều Kiều, em đã trở lại.

.

.

Giây tiếp theo khi Lục Thừa nhìn thấy rõ Diệp Kiều, đôi mắt của anh mở lớn, thanh âm cũng biến mất.