Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,454
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Tuy nhiên trong giây tiếp theo, Diệp Kiều lại đúng lý hợp tình mà tự tin thắng lưng.

Cô có cái gì mà phải sợ cơ chứ?!

Cái váy này dài như vậy căn bản không lộ chân, cũng không lộ eo, càng không lộ ngực!

Huống hồ, chiếc váy này chính là do Lục Thừa chọn cho cô chứ không phải ai khác!

Nghĩ như vậy, Diệp Kiều khóe miệng hơi bĩu ra, có điểm được chiều chuộng mà có chút sinh kiêu

Tất nhiên, Diệp Kiều cũng không nhận thấy sự thay đổi tâm lý của mình như vậy, cô chỉ chào tạm biệt Noãn Noãn một cách thực tự nhiên, sau đó đã bị Lục Thừa lôi kéo tay mà đi ra ngoài

“Bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cùng nhau tiễn khách về nhé?” Phó Văn Đình đi đến bệnh cạnh Ôn Noãn hỏi cô một tiếng.

Ôn Noãn nở một nụ cười vừa phải, cô gật đầu nói"Được.

" Nói xong, cô tự giác vươn tay nắm lấy cánh tay Phó Văn Đình

Hai người sánh bước bên nhau, giống như là xứng đôi vừa lứa nhất, chung sống bao nhiêu năm vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, là cặp vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong giới.

Nhưng...

. cặp đôi kiểu mẫu như vậy có thực sự tốt hay không?

Ánh mắt của Phó Văn Đình không tự giác mà dừng ở chính phía trước.

.

.

Nơi đó Lục Thừa đã đặt tay lên eo vợ mình, đang cúi đầu nói chuyện cũng cô ấy, bộ dáng thân mật đó thật là khiến cho người khác ngưỡng mộ.

“Ai nha, anh đi nhanh như vậy làm cái gì? Anh đang khoe mình chân dài hay sao?!

” Lúc đầu Diệp Kiều còn phối hợp với Lục Thừa, khi anh sải bước đi về phía trước, cô cũng chầm chậm chạy theo sau. Nhưng chạy vội vội vàng vàng như thế Diệp Kiều cũng không muốn!

Dựa vào cái gì nha?!

Dựa vào cái gì mà anh ấy đi giày đế bằng lại thi đi bộ với cô khi cô mang giày cao gót chứ?!

Thật là không công bằng!

Trong lòng thầm hận không ngớt, Diệp Kiều dậm dậm chân, tiến lên phía trước hai bước, giày cao gót trực tiếp dẫm lên mũi giày của Lục Thừa.

"Au!

"

Lục Thừa hít ngược một hơi khí lạnh, bàn tay đặt ở vòng eo của cô cũng càng thêm siết chặt hơn. Anh cúi đầu ghé sát vành tai cô, hôn cô một cái trước, sau đó thấp giọng thì thầm.

“Em còn dám dẫm chân của anh? Em hôm nay mặc như vầy ra ngoài, anh còn chưa có tính số với em đâu!

Trong ánh mắt của Diệp Kiều xuất hiện một tia chột dạ, cô nhìn xung quanh, may mắn là trên đường còn có người qua lại.

Cái lão già cổ hủ Lục Thừa này trên đường đối với cô làm chuyện xấu hổ với cô làm cô không còn mặt mũi gì cả.

“Anh dựa vào cái gì tính sổ với em? Em chuẩn bị tốt để tham gia tiệc rượu cùng với anh. Làm người vợ đi tiếp khách cùng với anh, anh hẳn là phải trả thêm chi phí cho em mới đúng chứ!

Lục Thừa nhướng mày, anh cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt anh lá gan thực sự rất lớn mà.

Anh nhìn chiếc xe trước mặt, cảm thấy bằng sức lực của mình chạy đến đó chỉ mất mấy chục giây.

Vì thế, Lục Thừa không chút do dự liền ôm Diệp Kiều bế lên. "A!

"

Diệp Kiều kinh hô ra tiếng, giây tiếp theo lập tức che miệng mình lại, sợ thu hút thêm nhiều người qua đường vây xem.

“Lục Thừa, anh mau thả em xuống! Mọi người đều đang nhìn kìa!

"

Trời ạ, cô thật sự rất mất mặt mà!

Mặc dù gần trang viên nơi tổ chức yến tiệc không có khu dân cư hay trung tâm mua sắm nào, cũng không có nhiều người qua lại vào ban đêm, nhưng bữa tiệc của Phó Văn Đình vừa mới kết thúc! Mọi người lần lượt ra về, tất cả đều là người xem.

“Anh không sợ mất mặt, anh vốn dĩ chính là một tên nhóc nông thôn nhà nghèo.

” Lục Thừa hợp tình hợp lý mà nói một câu, chưa nói dứt câu, anh đã đem Diệp Kiều ném vào ghế ngồi phụ.

“Ai da.

” Diệp Kiều khịt mũi, thật ra cô không bị thương chút nào. Động tác của Lục Thừa có vẻ thô bạo, nhưng sức lực của anh đã được kiểm soát tốt.

Cô di chuyển trên ghế lái phụ và điều chỉnh vị trí của mình.

Sau đó, cô hậm hực mà khoanh tay trước ngực, không để ý đến Lục Thừa đã ngồi vào ghế lái mà khởi động xe.

Lục Thừa tốc độ lái xe rất nhanh, lúc đến nơi mất khoảng 20 phút, vậy mà trở về khu nhà chỉ mất có 10 phút, ít hơn một nửa thời gian.

Trong khu nhà trống rỗng, những người khác đều còn chưa trở về.

Điều này cũng thuận lợi cho Lục Thừa, anh xuống xe, đến bên người lái phụ và lại ôm Diệp Kiều lên một lần nữa, lần này là trực tiếp vác lên vai của anh.

“A a a!

” Diệp Kiều bị anh làm cho tức sắp chết rồi, cô dùng sức đấm đấm vào sau lưng anh.

“Đồ đàn ông thô lỗ nhà anh! Còn như vậy nữa tiền tiêu vặt tháng này của anh cũng đừng hòng có! Em sẽ trừ hết! Trừ hết!

“Được thôi.

” Lục Thừa đáp lại một cách thực sảng khoái.

Đá tung cửa phòng ngủ, khiêng người tiến vào xong sau đó anh đem cửa đóng lại, bước vài sải chân liền đi đến mép giường.

Diệp Kiều bị ném lên giường, trong khi cô vẫn còn choáng váng, trước mặt liền có một xấp tiền đã hạ xuống trước mặt của cô.

“Tiền tiêu vặt của anh đưa lại cho em.

Diệp Kiều trợn mắt há hốc mồm, xấp tiền được nhét vào trong tay cô, liền bị cô ném xuống.

Qua lớp vải mỏng của váy dài, lòng bàn tay ấm áp của Lục Thừa ôm chặt eo cô, mặt anh áp vào ngực cô.

“Kiều Kiều, từ nay về sau em chỉ được mặc bộ đồ như vậy trước mặt anh.

Làn váy bất tri bất giác mà đã bị người đàn ông trên trên người cô vén lên.

Diệp Kiều hai má ửng hồng, hai mắt mê mang nhưng miệng vẫn cố chấp: “Không được, mặc quần áo như thế nào là quyền lợi của em. Anh không thể tước đoạt quyền lợi hợp pháp của công dân.

“A.

.

.

” Tiếng cười trầm thấp của Lục Thừa theo nụ hôn của anh rơi xuống xương quai xanh của Diệp Giao, anh cắn nhẹ.

“Kiều Kiều, toàn bộ em đều là của anh.

“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng mười đồng này sao?”

Diệp Kiều quay đầu quét về phía tay phải đang bị Lục Thừa nắm chặt, những ngón tay của họ đan chặt vào nhau, tờ tiền kia chính là nằm trong lòng bàn tay của hai người.

“Bằng 10 đồng đã muốn mua quyền ăn mặc của em sao? Anh không khỏi.

.

.

.

.

. Cũng.

.

.

quá là biết kinh doanh đi.

.

.

Cơ thể một mảnh tê dại, Diệp Kiều giọng nói đều trở nên đứt quãng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, hơi thở như lan.

“Hơn mười đồng.

” Lục Thừa nhích người càng ngày càng dán sát vào cô.

“Ưm.

.

.

.

.

.

” Cơ thể Diệp Kiều khẽ run, ngón tay đột nhiên siết chặt, không chịu được rên rỉ thành tiếng.

“Còn có tất cả thời gian ở kiếp sau của anh, cộng với tất cả số tiền mà anh kiếm được.

” Lục Thừa nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn lấy môi Diệp Kiều.

Ánh mắt của anh thực nghiêm túc, nhẹ nhàng bâng quơ mà liền nói ra lời hứa cả một đời.

Lời nói của đàn ông khi ở trên giường có thể tin tưởng được hay sao?

Diệp Kiều tự nhủ trong lòng, nhưng khóe miệng lại vô thức nhếch lên, cô vẫn cảm thấy rất cao hứng.

Không sao cả, dù sao năm nay cô cũng chưa tới hai mươi tuổi.

Như Tịnh Tịnh (Viên Vịnh Nghi*) đã nói, cô có đủ thời gian theo đuổi tình yêu, cho dù kết quả cuối cùng không tốt lắm, cô ấy cũng có thể thay một người mới, người tiếp theo sẽ tốt hơn!

* Viên Vịnh Nghi: một nữ diễn viên truyền hình-diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Hồng Kông gốc Trung Quốc. Cô từng là diễn viên độc quyền của hãng TVB.

Lục Thừa hoàn toàn không nghĩ tới người phụ nữ đang ở dưới thân mình vào thời điểm mê loạn như vậy mà cô lại có ý nghĩ xấu xa với "tiểu thịt tươi còn ngon hơn" tiếp theo.

Nếu không, tin rằng Lục Thừa tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho Diệp Kiều như vậy.

Hai người lăn lộn trên giường một lúc lâu, cuối cùng Diệp Kiều run rẩy chìm vào giấc ngủ.

Lục Thừa bế cô và bước vào phòng tắm rửa xong, anh bế cô trở lại giường, nằm xuống.

Trước khi nằm xuống, anh còn trịnh trọng nhét từ 10 đồng xuống dưới gối của hai người, coi như để làm nhân chứng.

Diệp Kiều chìm vào giấc ngủ ngon lành, bị người đàn ông ôm chặt, cô ậm ừ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.

Khi đang ngủ, Diệp Kiều có thói quen thường hơi mím chặt môi, như đang dụ dỗ ai đó hôn cô ấy.

Dù sao đi nữa, Lục Thừa liền hôn cô vài cái, sau đó mới đi ngủ miệng còn mang theo ý cười.