Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,422
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“A a aMuộn giờ rồi!

Vốn dĩ Diệp Kiều nghĩ sau khi yến hội kết thúc, về nhà cô sẽ đi tìm chị dâu ngay, hai người làm thêm giờ có lẽ rất nhanh sẽ làm xong váy cho Uông Ngôn Hi.

Không nghĩ đến, hôm qua sau khi cô về nhà căn bản cô không có cơ hội bước xuống giường, cô bị Lục Thừa đè trên giường khi dễ cả đêm.

Buổi sáng sau khi cô tỉnh ngủ, đồng hồ trên tường đã chỉ 7 giờ sáng

“Em chậm lại một chút, cẩn thận ngã.

” Lục Thừa từ bàn làm việc đi tới, bất đắc dĩ nhắc nhở cô, vốn dĩ anh đang yên lặng đọc sách cho đến khi nhìn thấy Diệp Kiều nhảy từ trên giường xuống.

“Anh câm miệng!

” Diệp Kiều trừng liếc anh một cái, một bên kéo quần áo, một bên hướng về phòng về sinh chạy đến.

“Nếu không phải hôm qua anh cứ quấn lấy em, em cần phải vội vàng như vậy sao?”

Cô nhanh chóng rửa mặt, đánh răng, nhưng Lục Thừa lại cố tình vào theo làm chậm trễ thời gian của cô

“Được, đừng nóng giận, đều là anh không tốt.

Lục Thừa yêu thương sờ mặt cô, cưng chiều nói: “Lát nữa em cứ đi tìm chị dâu, anh sẽ làm bữa sáng cho em, nhất định sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.

“Hừ! Vốn dĩ anh nên là người nấu cơm” Diệp Kiều kiêu ngạo mà hừ một cái.

Trong hôn nhân, đối với cô phải có sự bình đẳng, không phải cô là đầu bếp thì nên phụ trách một ngày ba bữa cơm cho Lục Thừa, thỉnh thoảng cô sẽ để Lục Thừa nấu cơm cho cô ăn.

“Đúng đúng đúng.

” Chỉ cần cô nguyện ý ăn cơm anh nấu là được.

Lục Thừa cười đáp ứng, anh dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm động tác của cô, luôn sẵn sàng giúp cô khi cô cần.

“Em muốn ăn trứng chần hay trứng luộc?”

Trước đây khi ở thôn Hạ Hà, Diệp Kiều rất thích ăn trứng gà hiện tại bọn họ có tiền, Lục Thừa liền mua cho cô ăn

“Trứng luộc! Trứng luộc yyds!

“yyds là có ý gì?”

Cô vợ nhà mình thường hay nói ra những từ ngữ vô cùng kỳ lạ, Lục Thừa đã sớm quen, anh chỉ nhướng mày tò mò hỏi.

“Vĩnh viễn tích thần”

Diệp Kiều đặt bàn chải đánh răng xuống, súc miệng, rung đùi đắc ý, giống như một đứa bé được cưng chiều mà trở nên hư hỏng.

“Em thích nhất là trứng luộc”

“Được! Anh đi lấy trứng luộc cho em ngay bây giờ đây.

” Lục Thừa cười đáp ứng, đi ra ngoài.

Sau khi Diệp Kiều sửa sang xong liền chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng của Lục Kiện cùng Viên Hiểu Quyên ra, bọn họ đã rời giường từ sớm, cửa phòng đang khép hờ.

“Chị dâu, em nhận được đơn đặt hàng rồi.

“Đơn đặt hàng gì?” Sau khi Viên Hiểu Quyên mang thai liền rất thích ngồi ở cửa sổ tầng hai phơi nắng, bây giờ cô ấy đang dựa lưng phơi nắng, nghe vậy liền xoay người lại

Diệp Kiều bước vài bước đi về phía Viên Hiểu Quyên: “Là một đơn hàng lớn, có một cô gái nguyện ý bỏ ra hai trăm đồng tiền mua một cái váy của chúng ta.

“Hai trăm?” Viên Hiểu Quyên khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến váy của mình làm ra lại có thể bán được với cái giá như vậy.

“Không sai! Đối phương đã đưa tiền rồi.

Diệp Kiều lấy ra số tiền thu được vào ngày hôm qua.

Viên Hiểu Quyên nhận lấy tiền, kích động đến đầu ngón tay đều run rẩy.

“Kiều Kiều, đều này có được tính là trang phục cao cấp không?”

Lúc trước, Diệp Kiều đã giải thích rất nhiều về khái niệm “Trang phục cao cấp”, cố ấy vẫn luôn nhớ kỹ.

“Đương nhiên là tính!

” Diệp Kiều gật đầu khẳng định, “Chị dâu, về sau chúng ta chính là đại sư.

” Viên Hiểu Quyên đỏ mặt, xua tay nói: “Chị thì tính là đại sư cái gì chứ, tất cả các thiết kế điều do em thiết kế.

“Nhưng mà quần áo là do chị làm ra. Kỹ thuật may của chị rất tốt, mọi người đều biết.

Diệp Kiều giơ ngón tay cái với chị dâu, cô thật sự rất bội phục tay nghề của chị dâu, về phương diện may vá thiêu thùa, Viên Hiểu Quyên thật sự rất có thiên phú, cô ấy giống như trời sinh đã có khả năng may vá tốt như vậy rồi.

Diệp Kiều nhớ đến một chương trình trước khi cô được trọng sinh, chương trình đó nói về hai mẹ con có thể sử dụng thủ pháp của mình, rèn kỹ thuật may vá đến đỉnh cao, chỉ bằng tay nghề này, bọn họ thậm chí có thể kiếm được tiền vạn. Viên Hiểu Quyên cùng với bọn họ có tài năng như nhau.

“Chị dâu, bây giờ chị có thể làm việc không? Hôm nay chúng ta phải giao váy cho khách hàng rồi.

“Gấp như vậy sao?” Viên Hiểu Quyên vừa nghe, vội vàng xuống ghế dựa.

“Vâng.

” Diệp Kiều đỡ lấy cơ thể của Viên Hiểu Quyên, giúp cô ấy chỉnh lại góc áo.

“Khách hàng muốn mặc váy của chúng ta đi xem mắt. Tối nay cô ấy sẽ đi xem mắt, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành nó ngay.

“Được. Thời gian đến buổi tối, hẳn là chúng ta sẽ làm kịp.

Bình thường một ngày chị có thể nay xong một chiếc váy.

” Viện Hiểu Quyên đứng dậy mặc áo khoác vào, đi theo Diệp Kiều ra ngoài.

Diệp Kiều nói: “Kiểu dáng chính là váy dài bắt chước sườn xám, em đã có bản vẽ sẵn, em sẽ đưa số đo của khách hàng cho chị.

“Không thành vấn đề.

Hai người trở lại phòng làm việc.

Diệp Kiều căn cứ số đó của Uông Ngôn Hi bắt đầu tính toán kích thước vải, rất nhanh liền tính xong. Viên Hiểu Quyên đã chuẩn bị xong tất cả các vật liệu có thể dùng đến như nút bọc, sợi tơ các màu.

Hai người bọn họ đã hợp tác rất nhiều lần, cho nên phối hợp vô cùng ăn ý. Trong khoảng thời gian này, Lục Thừa đưa đồ ăn sáng đến, hai người bọn họ liền thay phiên nhau ăn.

Một ngày bận rộn cứ như vậy trôi qua.

Khi hoàng hôn xuất hiện trên bầu trời, chiếc váy cũng đã thành hình.

“Hẳn là không thành vấn đề, lát nữa chị sẽ theo em đi đưa quần áo. Nếu sau khi khách hàng mặc vào muốn sửa chỗ nào, chị có thể sữa ngay lập tức.

Viên Hiểu Quyên lấy quần áo từ trên người ma đơ canh xuống, gấp gọn gàng lại rồi bỏ vào trong hộp giấy mà Diệp Kiều đã chuẩn bị.

Đây là món thời trang cao cấp đầu tiên mà hai cô bán được cho nên Diệp Kiều rất để tâm đến nó.

Trong lúc Viên Hiểu Quyên may vá, Diệp Kiều cũng không nhàn rỗi, việc may vá cô không giúp được, nhưng việc khác cô có thể làm được.

Cô đặc biệt tìm một hộp giấy hình vuông và vẽ hình một bông hoa tường vi lên đó, cuối cùng sơn nhãn hiệu quần áo của họ ở dưới đáy hộp bằng một phông chữ đặc biệt: Trang phục cao cấp JJ.

Logo a cũng viết ở bên cạnh.

“Tốt!

” Cô lùi về phía sau một bước để thưởng thức kiệt tác của mình, Diệp Kiều thật sự rất hài lòng.

“Chị dâu, chị cảm thấy thế nào?”

Viên Hiểu Quyên liên tục gật đầu: “Quá xinh đẹp! Không nói đến quần áo bên trong, chỉ nhìn mỗi hộp giấy này chị cũng đã rất thích rồi. Đơn giản chỉ đặt ở trong nhà cũng cảm thấy đẹp mắt.

“Em cũng thấy vậy. Ngày mai em sẽ xưởng sản xuất để đặt thêm những hộp giấy như vậy, về sau những trang phục cao cấp của chúng ta thống nhất sẽ đặt vào những chiếc hộp này.

Bao bì xinh đẹp có thể làm tăng thêm giá trị của sản phẩm, đồng thời cũng có thể nuôi dưỡng tâm trí người dùng.

“Cốc cốc cốc, đồng chí Diệp Kiều có nhà không?”

“Tôi là bạn của Uông Ngôn Hi, tôi đến đây để lấy đồ cho cô ấy.

"

“Tôi đến đây!

” Diệp Kiều lên tiếng, “Chị dâu, chúng ta qua xem thử.

“Ừ.

” Viên Hiểu Quyên khẩn trương vuốt lại gốc áo của chính mình, hít thở sâu. Hai người đến cửa nói vài câu với đối phương.

Nghe nói Diệp Kiều và chị dâu của cô muốn đi theo, đối phương liền có chút chần chừ.

“Buổi gặp mặt tối nay của Ngôn Hi rất quan trọng, có thể không thuận tiện để đưa hai người đến đó.

“Quần áo của chúng tôi có khả năng cần sửa lại...

.

.

" Viên Hiểu Quyên ngập ngừng nói.

Đối phương cười khách khi nhưng trên mặt lại lộ ra sự không đồng ý.

“Không sao, bên kia chúng tôi có người sửa.