“Thật là nhiều người a! Trời ơi, Kiều Kiều, những bộ quần áo đó cũng quá là hở hang đi...
.
”
Viên Hiểu Quyên mới vừa tiến vào đại sảnh của hội chợ thương mại liền xem đến hoa cả mắt, cô nhìn trái nhìn phải, sau đó ánh mắt liền dừng lại ở gian hàng bên phải ở phía trước.
Nơi đó bày biện một hàng ma-nơ-canh, tất cả đều được mặc quần áo.
Thiết kế của mỗi bộ quần áo đều rất là táo bạo, lộ cả cánh tay và chân, Viên Hiểu Quyên xem đến mặt đỏ tim đập mạnh. “Sao có thể mặc những bộ đồ này đi ra ngoài chứ? Rốn cũng bị lộ ra ngoài.
”
“Ha ha, đây là trang phục lộ rốn. Các từ trên gian hàng này đều là chữ hán phồn thể, hẳn là gian hàng này mang thương hiệu của Hồng Kông.
Diệp Kiều nở nụ cười nhìn lướt qua
Thành phố Hồng Kông trong những năm 1970 và 1980 đang phát triển bùng nổ, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Châu u, cả trai lẫn gái đều mặc trang phục rất táo bạo.
Khi Trung Quốc càng ngày càng mở rộng cửa với thế giới bên ngoài, những phong cách thời trang này cũng sẽ ảnh hưởng đến giới trẻ ngày nay.
Quần ống loe kết hợp với áo sơ mi hở ngực, lại trên vai theo một cái máy ghi âm, chính là mốt thời trang có thể làm người khác hâm mộ và ghen tị. “Hồng Kông.
.
.
” Ánh mắt của Viên Hiểu Quyên lộ ra vẻ hâm mộ, “Bên đó bọn họ thực sự rất khác với chúng ta.
”
“Đến thời điểm bây giờ thì có thể xem là như vậy.
” Diệp Kiều không có cảm giác hâm mộ như chị dâu, cô chỉ tùy ý mà đáp một câu.
Cô đã tìm thấy thứ mà cô muốn tìm, đôi mắt cô sáng lên“Chị dâu, em thấy bên kia có bán quần áo trẻ con kìa, chúng ta đi qua xem thử đi ạ?”
“Được, đi thôi!
” Viên Hiểu Quyên cũng không quên mục đích khi hai cô đến đây.
“Thật là nhiều mà.
.
.
”
Là một người phụ nữ sắp trở thành mẹ, Viên Hiểu Quyên đã tiến tới giai đoạn khi nhìn thấy những bộ quần áo trẻ con nhỏ nhắn đáng yêu thì cô ấy không thể nào rời đi được nữa.
Cô tiến tới chạm vào những bộ quần áo trẻ con nhở nhắn trên gian hàng, đôi mắt của cô trở nên đầy sự dịu dàng.
“Kiểu dáng của những bộ quần áo này thật xinh xắn.
”
“Xin chào quý khách, nếu hai vị muốn mua thì có thể tiến vào xem qua ạ. Bên trong gian hàng của chúng tôi càng có thêm nhiều mẫu đa dạng, thích hợp cho trẻ em mới sinh cho đến trẻ em 10 tuổi.
"
Nhân viên phục vụ phụ trách gian hàng này, Triệu Minh Minh, vội vàng chào đón họ.
Gian hàng của họ có hơi nhỏ, người qua lại cũng nhiều, nhưng người thực sự quan tâm ghé vào lại thật sự quá ít.
Ở thời kỳ này người ta không có giàu đến mức có thể mua quần áo cho con cái của họ, trẻ em thời nay đều là mặc lại quần áo của anh trai chị gái, hoặc là trực tiếp lấy quần áo không dùng tới của bà ngoại, đem chúng đi may lại theo kiểu dành cho trẻ em.
Chưa kể, nhìn chung người sẽ đến hội chợ mua sắm vải dệt chỉ có hai loại: Một loại là lại đây mua sắm quần áo tiêu chuẩn mà nhà máy cần; một loại còn lại là trực tiếp mua vải, thậm chí là mua máy móc dệt vải tiên tiến hơn.
Những người này hầu như không có nhu cầu về quần áo trẻ em.
“Được.
” Diệp Kiều cười gật đầu, quay đầu lại nói với chị dâu một tiếng: “Chị dâu, chị ở chỗ này xem qua trước đi, lát nữa em sẽ tới tìm chị.
”
“Được!
” Viên Hiểu Quyên vốn đang mê mẩn các kiểu dáng trang phục trẻ em, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên mà phất phất tay.
Diệp Kiều bật cười, đi theo Triệu Minh Minh tiến vào bên trong phòng triển lãm của họ.
Không giống với phòng triển lãm nhỏ ở thành phố Bắc Hà, phòng triển lãm của công ty thời trang trẻ em này chiếm diện tích rất lớn, nếu nhìn trực quan thì phải hơn 50 mét vuông.
“Quý khách, trước tiên hãy xem qua album của phòng triển lãm chúng tôi.
” Triệu Minh Minh đầu tiên là tự giới thiệu một chút, sau đó lấy ra tập album trang phục đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt của Diệp Kiều.
“Cảm ơn.
” Diệp Kiều tiếp nhận tập album mở ra, bên trong có rất là nhiều quần áo trẻ em được vẽ dày đặc.
“Album của chúng tôi được sắp xếp theo độ tuổi của trẻ em, đằng trước chính là quần áo của trẻ em mới sinh, sau đó là 1 tuổi, 2 tuổi.
.
.
.
.
. cho đến 10 tuổi.
”
“Được.
” Diệp Kiều theo lời xem qua đi, trong lòng nghĩ: Thời đại này vẫn là còn thiếu kinh nghiệm trong việc sắp xếp quần áo a, quần áo tinh tế như vậy mà lại sắp xếp chúng ở cùng một chỗ như vậy thật là thiếu thẩm mỹ, còn kém xa hình ảnh của các cửa hàng Taobao trước khi cô xuyên sách.
“Quý khách, lần này cô tới đây là để mua quần áo trẻ em hay Sao?”
Trong lời nói của cô ấy chứa rất nhiều sự kỳ vọng.
Diệp Kiều đang lật từng trang album xem thì dừng lại động tác có chút xấu hổ nói: “Thật ra là không phải.
”
“A.
.
.
” Triệu Minh Minh có chút nản lòng thở dài một hơi nói: “Ai, tôi nên sớm nghĩ đến việc này. Hiện tại làm sao có người chịu mua sắm thời trang cho trẻ em cơ chứ?”
“Cô là người thành phố Hồng Kông phải không?” Nghe thấy Triệu Minh Minh nói tiếng phổ thông, Diệp Kiều ngập ngừng hỏi.
“Đúng rồi. Lần này tôi nghe nói Thâm Thành có hội chợ thương mại vải dệt, công ty của tôi liền cử tôi đến đây để tìm hiểu thị trường. Tất cả đều là lỗi của tôi, do trước đây không làm tốt công việc nghiên cứu thị trường, tôi chỉ nghĩ rằng ở Thâm Thành có nhiều người và thị trường rộng lớn, hoàn toàn không nghĩ tới là thị trường quá đa dạng, khách hàng hoàn toàn không có nhu cầu mua quần áo trẻ em!
” Diệp Kiều bị cô chọc cười: “Kỳ thật suy nghĩ của cô không thành vấn đề, chỉ là cô nghĩ đến có chút hơi sớm mà thôi.
”
Trước đây trên mạng có một chủ đề rất nóng: Thời thế tạo nên anh hùng? Hay là anh hùng tạo nên thời thế? Diệp Kiều cũng có tham gia thảo luận. Theo ý kiến của cô ấy, anh hùng rất quan trọng, nhưng thời điểm còn quan trọng hơn.
Dù tính là xuyên sách, nhưng nếu bạn đem ô tô đến thời nhà
Trần thì có tác dụng gì chứ? Nhà Tần có cần nó hay không?
Cũng giống như thị trường thời trang trẻ em trước mắt đây, bây giờ hầu hết người dân ở Trung Quốc đều còn lâu mới có nhu cầu mua quần áo trẻ em như vậy.
“Nếu được thêm vài năm sau, thị trường thời trang trẻ em chắc chắn có thể mở ra kinh doanh được.
”
Diệp Kiều nói một cách chân thành, nhưng bên kia không coi trọng điều đó.
“Mấy năm sau? Chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội.
" Triệu Minh Minh lắc đầu nói
Diệp Kiều cười khẽ ra tiếng, gật đầu: “Cô nghĩ như vậy cũng không sai.
”
Phát triển thị trường không phải một sớm một chiều có thể đạt được, chỉ có kiên trì mới có thể thành công. Thấy vậy, Diệp Kiều cũng không nói gì thêm.
Cô quay sang hỏi: “Đúng rồi, tôi thấy ở chỗ này của cô bày không ít vải dệt. Công ty của cô có bán sỉ vải dệt hay không?”
“Cô là nói những cái này sao?” Triệu Minh Minh quay người lại, chộp lấy một chồng lớn vải cotton nhiều màu sắc khác nhau và đặt chúng lên bàn.
"Công việc của công ty chúng tôi là sản xuất vải, chính là loại bông mịn này. Trước đó, chúng tôi đã cung cấp vải cho các công ty quần áo châu u và châu Mỹ, và họ dùng chúng để sản xuất quần áo trẻ em.
"
Có vẻ như thị trường Trung Quốc đang dòm ngó các công ty quần áo trẻ em ở u Mỹ, kiếm được bộn tiền nên công ty của Trương Minh Minh cũng muốn chen chân vào để lấy miếng bánh.
Xuất khẩu nguyên liệu thô và xuất khẩu thành phẩm phải có tỷ suất lợi nhuận hoàn toàn khác nhau.
Diệp Kiều cầm lấy tấm vải, chạm vào nó và ngạc nhiên trước nét tinh tế của nó
“Thật là mềm nha!
” Đối với các thế hệ tương lai, cảm giác bàn tay đặt lên vải này là chất lượng của một loại bông và giá quần áo trẻ em làm ra có thể lên tới hàng nghìn đô la.
“Đúng rồi, đây là sản phẩm được cấp bằng sáng chế của công ty chúng tôi.
”
Triệu Minh Minh rất tự hào nói: “Công ty chúng tôi là công ty duy nhất trên thế giới có thể sản xuất vải bông tốt như vậy, những gì chúng tôi làm về cơ bản là kinh doanh độc quyền.
”
“Nếu tôi muốn mua loại vải này thì cần phải có điều kiện gì hay không?” Diệp Kiều có chút động lòng đối với loại vải này.
“Điều kiện sao?” Triệu Minh Minh có chút khó hiểu, sau đó cô nhớ tới những tin tức trong nước mà cô đã đọc trước đó, đột nhiên hiểu ra.
"Ý của cô là giao dịch bắt buộc phải có giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp? Không, chúng tôi không có yêu cầu này. Hội chợ lần này cũng là để thúc đẩy hơn nữa việc mở cửa thị trường. Chỉ cần cô muốn mua, chúng tôi có thể ký kết hợp đồng bất cứ lúc nào.
“Tuy nhiên, cô là doanh nghiệp tư nhân phải không? Nếu khối lượng mua không lớn, tôi có thể không cung cấp cho cô bất kỳ mức giá ưu đãi nào.
”
Triệu Minh Minh biết rằng các doanh nghiệp tư nhân ở Thâm Thành vẫn đang ở giai đoạn doanh nghiệp nhỏ.
“Không cần giá ưu đãi. Đối với mười màu này, tôi sẽ mua 100 mét mỗi màu.
”
Diệp Kiều đã chọn ra mười màu bao gồm đen, trắng, xám và xanh lam.
“Thành giao!
”
Có chút ít còn hơn không, sáng sớm giờ Triệu Minh Minh cũng không bán được một đơn hàng nào nên khi Diệp Kiều mua cũng là không chán ghét đơn hàng của Diệp Kiều nhỏ, sảng khoái ký hợp đồng mua bán.
Hai người nhanh chóng thỏa thuận xong.
Diệp Kiều trả giá đi 3000 đồng, giá trung bình giảm xuống còn 3 đồng mỗi mét, thực sự đắt so với vải trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.
Vải trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị ở thị trấn chỉ có giá hơn 1 đồng một mét, ba mét vải là đủ làm ra một chiếc đầm.
Diệp Kiều đang trò chuyện với Triệu Minh Minh, nói về cảng Victoria ở thành phố Hồng Kông.
Viên Hiểu Quyên cũng cầm một đống lớn quần áo trẻ con đi tới:
“Kiều Kiều, em xem quần áo chị chọn có đẹp không?”
“Thật xinh đẹp nha.
" Diệp Kiều nghiêng người nhìn xem mắt nhìn của chị dâu thực tốt a, mỗi một bộ trang phục đều rất đẹp.
“Đúng vậy.
” Viên Hiểu Quyên yêu thích âu yếm không buông: “Những bộ quần áo này vuốt thực thoải mái, rất thích hợp cho em bé mới sinh.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!