Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,488
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Diệp Kiều và chị dâu đổi qua mấy chuyến xe buýt mới đến được chợ bán vải dệt

“Đây là lần đầu tiên em đến đây.

” Diệp Kiều đặt tay lên trán để che đi ánh sáng chói loá của mặt trời, đôi mắt nheo lại, nhìn biển người tập nập trước mắt.

Viên Hiểu Quyên có chút nghi hoặc, nhìn mọi thứ xung quanh: “Kỳ quái, lần trước chị đến đây mua sắm cũng không thấy có nhiều người giống như bây giờ.

Hai người các cô thành lập phòng may trang phục, mặc dù ban đầu Diệp Kiều tham gia vào công tác chuẩn bị nhưng về sau mọi việc đều do Viên Hiểu Quân phụ trách

Ví dụ như việc mua vải dệt, kim chỉ, cúc áo, khóa kéo, ren đều do Viên Hiểu Quyên mang theo người đến chợ vải dệt này mua.

Chợ vải dệt này rất lớn, bởi vì nơi này là nơi buôn bán giao lưu cả trong nước lẫn ngoài nước, bên trong đầy đủ tất cả các mặt hàngNgoài vải dệt, người ta còn đến đây để bán các loại hàng dệt khác và quần áo

Thứ bắt mắt nhất chính là máy móc, Diệp Kiều nhìn thấy một chiếc xe tải dài 30 mét, chở theo một cái máy dệt lớn đang tiến vào cửa lớn của chợ.

Người càng lúc càng đông, nhìn không thấy con đường phía trước.

“Đồng chí, xin hỏi nơi này đang tổ chức hoạt động gì vậy?” Diệp Kiều thật sự rất tò mò, giữ lấy một người đàn ông đi ngang qua hỏi một câu

Người kia đánh giá Diệp Kiều và Viên Hiểu Quyên một chút“Các cô không phải là người của chợ vải dệt sao? Hai ngày nay hội chợ vải quốc tế được tổ chức bên cạnh phòng triển lãm.

“Hội chợ thương mại vải dệt sao?” Đôi mắt Diệp Kiều sáng lên ngay lập tức.

Cô đã tham gia một lần vào hội chợ thương mại ẩm thực, nói là hội chợ thương mại ẩm thực nhưng bên trong lại có rất nhiều đồ khác nhau chứ không chỉ giới hạn ở đồ ăn. “Chúng tôi có thể vào xem không?” Diệp Kiều rất muốn xem thị trường vải dệt và trang phục của hiện tại như thế nào.

Về sau, cô và chị dâu nhất định sẽ tham gia vào lĩnh vực thời trang, đối với lĩnh vực ẩm thực cô có bàn tay vàng nhưng đối với lĩnh vực về thời trang cô cũng chỉ là một người mới mà thôi.

Có lẻ trong vài năm tới, Diệp Kiều vẫn có thể dựa vào ký ức của tương lai để tham khảo và cải thiện các mẫu thiết kế.

Nhưng theo thời gian, những thứ mà cô có thể nhớ được sẽ nhanh chóng dùng hết.

Đời trước khi cô xem phim điện ảnh (Charlotte phiền não), nam chính Hạ Lạc không phải cũng đã từng gặp phải hoàn cảnh như vậy sao? Sau khi trãi qua một khoảng thời gian, anh ta không thể nào viết thêm một bài hát mới nào nữa cả.

“Muộn rồi, các cô không có vé thì không thể vào được. Vé vào hội chợ thương mại vải dệt đã phát hành cách đây một tháng.

” Người đàn ông nghe Diệp Kiều nói, liền lắc đầu tiếc nuối.

“Đơn vị các cô không phát vé à? Vé vào cửa hội chợ thương mại lần này rất nhiều, hầu như các cơ quan, đơn vị sự nghiệp ở Thâm Thành đều có 100 vé vào cửa. Rất nhiều người dùng không hết liền đem đi phân phát cho bạn bè, thân thích.

“Một tháng trước đã phát vé rồi sao?” Viên Hiểu Quyên nghe xong liền cực kỳ thất vọng “Kiều Kiều, chúng ta đến muộn quá, khó trách chúng ta không nghe được tin tức gì.

Diệp Kiều nghiêm túc lắng nghe, không buồn chút nào, cô cười tủm tỉm nhìn người đàn ông vẫn chưa rời đi trước mặt.

“Vị đại ca này ...

.

.

.

.

” Từ đồng chí đổi thành đại ca, vô hình chung Diệp Kiều đã kéo gần khoảng cách với người đàn ông kia.

Cô dịu dàng nói: “Đại ca, vừa rồi anh nói, lần này có rất nhiều vé vào cửa, nhiều người không dùng hết phải lấy ra chia cho bạn bè thân thích đúng không?”

Ánh mắt của người đàn ông loé lên, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Vậy, trong tay anh có còn dư lại vé nào không? Tôi đồng ý bỏ ra năm đồng tiền cho một vé để cảm tạ.

Năm đồng tiền một vé sao?

Ngón tay của người đàn ông giật giật: “Cô muốn bao nhiêu vé?”.

“Hai vé là đủ.

” Quả nhiên giống như cô nghĩ.

Diệp Kiều hiểu rõ, vừa rồi người đàn ông này nói như vậy ắt hẳn là có ẩn ý.

Làm gì có người xa lạ nào lại nhiệt tình như vậy chứ? Còn cố tình nói ra chuyện vé vào của hội chợ thương mại lần này rất nhiều.

Quả nhiên người ở Thâm Thành đã bắt đầu tìm cách kiếm tiền từ những con đường khác, nền kinh tế giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp rõ ràng kém xa so với việc mọi người theo đuổi văn hóa vật chất.

“Cô đúng là may mắn, trong tay tôi vừa khéo lại có 2 vé thường để vào cửa hội chợ trung tâm thương mại. Vốn dĩ tôi muốn đến đây với bạn gái của tôi, không nghĩ tới đến lúc này cô ấy lại bận việc.

.

.

“Khó trách anh lại đến đây một mình.

” Diệp Kiều cũng lười để ý xem lời của người đàn ông kia có đúng hay không, cô chỉ cười rồi đáp lại, đồng thời lấy từ trong túi ra mười đồng tiền đưa qua.

“Thật sự rất cảm tạ đại ca! Đây là phí cảm tạ, anh nhất định phải nhận lấy, đây không phải là số tiền lớn, anh cứ cầm đi mua bao thuốc cũng được.

Bao thuốc hoa trà bình thường Lục Thừa dùng cũng chỉ có 2 hào tiền một bao, mười đồng tiền có thể mua rất nhiều thuốc.

Diệp Kiều không chớp mắt mà khen ngợi, làm cho Viên Hiểu Quyên ở bên cạnh cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi phản ứng lại, Viên Hiểu Quyên lập tức lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng có người sẽ nhận ra giao dịch ngầm mà họ đang thực hiện ở đây.

May mắn thay, ba người họ đang đứng ở một góc Động tác rút tiền của Diệp Kiều cũng rất tinh tế.

Người đàn ông cầm tiền càng thuần thục hơn, rất nhanh anh ta đã đem tiền nhét vào trong túi, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai tấm vé màu đỏ lập tức xuất hiện trong tay anh ta.

“Đi đến cổng phía đông để kiểm tra vé vào cửaVé này chỉ dùng trong hôm nay.

“Vâng! Cảm ơn đại ca!

Diệp Kiều cảm tạ lần nữa và kéo chị dâu đang ngây người đi về phía đông.

Viên Hiểu Quyên bị cô kéo đi, lảo đảo nói: “Kiều Kiều, chúng ta làm như vậy liệu có được không…”

“Không sao!

” Diệp Kiều ngắt lời cô ấy, quay đầu lại cười nói“Chị dâu, Thâm Thành không giống với thôn Hạ Hà của chúng ta, nơi này ban đầu đã có thị trường kinh tế rồi Hơn nữa, chị quay đầu lại xem, vị đại ca vừa rồi đang tiếp tục tìm người mua tiếp theo.

Viên Hiểu Quyên hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Quả nhiên, vị đại ca vừa rồi đang đang chủ động bắt chuyện với những người khác, nhìn bộ dạng kia hẳn là rất nhanh sẽ bán được.

“Lúc nãy nếu em không gọi anh ta, anh ta cũng sẽ chủ động bắt chuyện với chúng ta.

Diệp Kiều không chút ngạc nhiên nói: “Người làm ăn như vậy ở Thâm Thành hẳn là rất nhiều, cũng sẽ ngày càng tăng lên. Bọn họ là nhóm người đầu tiên có thể kiếm tiền từ người khác.

Viên Hiểu Quyên không nói nên lời: “Gan bọn họ thật là lớn Hiện tại chúng ta kinh doanh trang phục cũng phải xin giấy chấp thuận từ một nhà máy quốc doanh.

Diệp Kiều cười khẽ: “Về sau, mọi người đều có thể quang minh chính đại mà làm buôn bán.

Viên Hiểu Quyên lắc đầu: “Chị không thể tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy được.

“Không sao, chỉ cần hai chúng ta sống lâu, nhất định có thể tận mắt thấy được” Diệp Kiều có chút nghịch ngợm nháy mắt với chị dâu.

Dù sao mặc kệ như thế nào, Diệp Kiều nhất định sẽ kiên trì rèn luyện thân thể, đời trước cô chết quá sớm, đời này cô nhất định phải sống thật lâu.

Ừm, ít nhất phải sống đến một trăm năm.

Bây giờ là năm 1973, một trăm năm nữa sẽ là năm 2073, ha ha ha ha, đến lúc đó cô sẽ là một bà lão trường thọ 119 tuổi.

Phía trước vẫn còn rất nhiều người, Diệp Kiều vui vẻ suy nghĩ trong khi đang xếp hàng.

Đợi đến lúc cô già, cô nhất định sẽ thích nói hươu nói vượn, có cơ hội cô sẽ viết một cuốn sách lừa dối những người trẻ sau này.

“Được rồi, các cô có thể đi vào.

” Người soát vé cầm kéo cắt một góc hình tam giác trên vé của Diệp Kiều, sau đó để cho các cô tiến vào bên trong.

“Cảm ơn.

” Sau khi Diệp Kiều nói lời cảm ơn, liền cùng chị dâu tiến vào hội chợ thương mại vải dệt.