Nhưng đi được một đoạn, đường càng lúc càng xa, sức lực của mọi người cũng dần bị vắt kiệt. Ban đầu, Nam Mặc còn khá ổn nhờ có thói quen rèn luyện. Từ khi đến thời đại này, cô luôn cố gắng chạy bộ hoặc tập thể dục nhẹ nhàng mỗi ngày. Dù vậy, thể lực của cơ thể mới này vẫn chưa thể cải thiện ngay. Sau khoảng nửa tiếng kiên trì, cô bắt đầu cảm thấy bàn chân nóng ran, mồ hôi túa ra trên trán, nhưng vẫn cắn răng bước tiếp.
Những người khác trong đoàn cũng không khá hơn cô là bao, tất cả đều cố gắng chịu đựng. Trước khi xuống nông thôn, ai cũng biết sẽ phải đối mặt với khó khăn, nên không dám kêu ca nhiều. Chỉ có một cô gái tên Vệ Tuyết Kiều, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
“Còn bao lâu nữa mới tới vậy?!
”
Giọng nói của Vệ Tuyết Kiều mang âm điệu đặc trưng của vùng Giang Nam, mềm mại, ngọt ngào nhưng lúc này lại xen lẫn sự tủi thân. Nghe cô nói, giọng điệu như trách móc lại càng có vẻ yếu ớt, khiến người nghe không khỏi mủi lòng.
“Tôi không đi nổi nữa!
” Vệ Tuyết Kiều lau nước mắt, cắn môi nhìn về phía Đàm Quốc Trụ đang đi trước với chiếc xe bò. “Đội trưởng ơi, ông có thể cho tôi ngồi tạm lên xe bò được không? Tôi đã ngồi tàu lửa cả ngày trời, rồi lại ngồi xe tải lâu như vậy. Bây giờ còn phải đi bộ xa thế này, tôi thật sự chịu không nổi!
”
Vệ Tuyết Kiều sở hữu một vẻ đẹp đậm chất con gái Giang Nam, dịu dàng và mềm mại như dòng nước, khiến người khác không nỡ trách mắng. Trong số bảy cô gái của đợt này, xét về nhan sắc, cô chỉ đứng sau Nam Mặc. Tuy nhiên, nếu như vẻ đẹp của Nam Mặc rực rỡ và sắc sảo, mang chút gì đó mạnh mẽ, thì Vệ Tuyết Kiều lại giống như một đóa hoa nhỏ dịu dàng, e ấp. Giọng nói của cô lúc này, hòa cùng nước mắt, lại càng thêm yếu đuối, đủ sức khiến không ít chàng trai động lòng.
“Đúng rồi đó, đội trưởng! Ông để đồng chí Vệ ngồi xe bò một lúc đi!
”
Ngay khi Vệ Tuyết Kiều cất giọng cầu xin, lập tức có một nam thanh niên lên tiếng phụ họa.
Đàm Quốc Trụ không phải lần đầu gặp cảnh này. Mỗi đợt thanh niên trí thức xuống nông thôn đều có vài người như vậy. Ông chỉ muốn mấy thanh niên này nhanh chóng quen với cuộc sống ở đội Thanh Sơn, và tốt nhất là sớm mài hết những thói quen kiêu kỳ còn sót lại.
“Được thôi, nếu cậu sẵn sàng tự vác hết hành lý của mình lên vai, thì tôi cho cô ấy ngồi xe bò ngay!
” Đàm Quốc Trụ chậm rãi trả lời, giọng nói đầy vẻ bình thản nhưng ẩn ý không hề nhẹ nhàng. “Các cậu nói nghe thì hay lắm, nhưng có nhìn xem con bò già này phải kéo bao nhiêu đồ không? Các cậu thương mấy cô gái, còn tôi thì phải thương con bò già của đội chứ! Các cậu có biết con bò này làm được bao nhiêu việc không hả?”
Nghe đến đây, Vệ Tuyết Kiều khựng lại, nước mắt vẫn lưng tròng. Cô không ngờ trong mắt đội trưởng, mình – một cô gái yếu ớt – lại còn thua cả một con bò già. Nhưng mệt quá không chịu nổi, cô đành nhìn sang nam thanh niên vừa lên tiếng giúp mình, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt còn vương trên má, nhìn như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy yếu đuối, đáng thương.
Nam thanh niên đó tên là Lương Mậu. Bị ánh mắt đầy tội nghiệp của Vệ Tuyết Kiều nhìn chằm chằm, Lương Mậu quên mất cả bản thân mình cũng đang mệt rã rời. Không suy nghĩ thêm, anh ta lớn tiếng đồng ý ngay:
“Tôi vác! Đội trưởng, ông cho đồng chí Vệ ngồi xe đi!
”
Vừa nói, Lương Mậu vừa ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự hào. Nhìn ánh mắt vui mừng của Vệ Tuyết Kiều, anh ta cảm thấy như mình vừa hóa thành một anh hùng thực thụ.
Không chút do dự, Lương Mậu liền nhấc hành lý của mình xuống, vác lên vai. Túi đồ nặng trĩu ngay lập tức khiến bước chân anh hơi loạng choạng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười cố chịu đựng.
Đàm Quốc Trụ nhìn Lương Mậu, ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngốc. Con đường đến đội Thanh Sơn còn xa lắm, anh chàng này thật sự nghĩ mình có thể vác được hết chỗ hành lý đó mà không ngã gục sao?