Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng

Thập Niên 70 : Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Vừa Xinh Đẹp Lại Duyên Dáng

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,014
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
Xuyên Sách
     
     

Sự thất bại này khiến Vệ Tuyết Kiều trong lòng dâng lên ý chí không cam chịu. Cô biết rõ hoàn cảnh của mình. Năm nay, gia đình cô gặp khó khăn lớn, cha cô bị đưa đi lao động cải tạo ở Tây Nam. Việc cô xuống nông thôn cũng là nhờ mẹ cô xoay sở đủ đường mới thành. Trước khi cô đi, mẹ đã dặn dò: Trước khi cha được trở về, gia đình sẽ phải chịu nhiều vất vả. Cô đến nông thôn thì phải biết tận dụng mọi cơ hội, cố gắng giao hảo với người địa phương, sử dụng lợi thế của mình. Nếu gặp được ai có điều kiện tốt, nên tìm cách gắn bó lâu dài. Nói ngắn gọn, mẹ cô muốn cô phải tự lo cho mình một cuộc sống dễ chịu hơn.

Từ nhỏ, Vệ Tuyết Kiều đã học được cách làm vừa lòng người khác, nhờ mẹ dạy bảo mà cũng rất giỏi khoe mẽ và lấy lòng. Cha cô khi còn trẻ từng có một người vợ cả, nhưng nếu không nhờ thủ đoạn của mẹ cô, e rằng giờ này đã chẳng có sự tồn tại của cô và cậu em trai. Nhờ biết cách làm vừa ý cha, cô luôn được ông yêu chiều hơn những người con của vợ trước. Từ đó, cô đã quen với việc mọi thứ phải xoay quanh mình. Nhưng lần này, cô không ngờ lại gặp phải một tảng đá cứng như Đàm Minh Giang!

Vệ Tuyết Kiều từ nhỏ đã ghi nhớ lời mẹ dặn, và lần này cũng không ngoại lệ.

Dù chưa đến nơi, trong lòng cô đã có tính toán. Mấy nam thanh niên trí thức dù hiện tại chưa rõ gia cảnh thế nào, cô vẫn muốn kết thân để tìm cơ hội. Tuy nhiên, mục tiêu của cô không chỉ dừng ở nhóm thanh niên trí thức, mà cả đám đàn ông bản địa trong đội cũng không thể bỏ qua. Ví dụ như cháu trai của đội trưởng vừa rồi, đúng là một lựa chọn không tồi. Nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với anh ta, không chừng sau này còn được sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn.

Đàm Quốc Trụ tất nhiên không biết Vệ Tuyết Kiều đã âm thầm nhắm vào cháu trai mình. Nhưng kể cả có biết, ông cũng chẳng bận tâm. Với tính cách làm bộ làm tịch như cô ta, đừng mơ bước được vào nhà họ Đàm.

Ông nhìn cô một cái, giọng nói đầy uy nghiêm:

“Tôi thấy cô cũng khỏe lắm mà, đồng chí Vệ. Vậy tự đi về đi, đừng cả ngày chỉ nghĩ dựa dẫm vào người khác. Cô có phải là tiểu thư nhà quyền quý đâu. Đã xuống nông thôn thì phải nhớ kỹ: biết chịu khổ mới có thể sống sót trong cái thiên địa rộng lớn này!

Giọng nói đanh thép, rõ ràng là nhắm vào cái thói muốn lười biếng của cô ta.

Vệ Tuyết Kiều bị mắng như vậy thì mặt mày nóng bừng, cảm thấy mất hết thể diện. Nhưng cô không dám cãi lại. Nếu không, chẳng phải tự thừa nhận mình đúng là kiểu "tiểu thư chỉ biết lười biếng" hay sao? Mà thời buổi này, cái tội danh ấy chẳng khác gì tự vạch áo cho người xem lưng.

“Lương đồng chí, tôi suy nghĩ kỹ rồi,

” Vệ Tuyết Kiều miễn cưỡng quay sang nói với Lương Mậu, giọng đầy vẻ không tình nguyện. “Tôi nghĩ đội trưởng nói đúng, tôi nên tự mình rèn luyện thêm. Có khi quen dần thì sẽ tốt hơn.

Lương Mậu nhìn dáng vẻ bị uất ức nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường của cô, không khỏi đau lòng. Anh vẫn kiên nhẫn mời cô lên xe bò ngồi, nhưng cô cứ khăng khăng từ chối, cố tỏ ra "kiên quyết". Điều này lại càng khiến Lương Mậu thêm xót xa cho cô gái mảnh mai trước mặt. Trong lòng anh bắt đầu sinh ra oán hận với cháu trai đội trưởng – người đã "vô tình" từ chối cô – và thậm chí cả với Nam Mặc, người vừa rồi bật cười như thể đang chế nhạo.

Nhưng Nam Mặc thì hoàn toàn chẳng để tâm. Cô sống từ trước đến nay đều theo nguyên tắc: không thẹn với lương tâm là được. Người không đụng đến cô, cô sẵn sàng chung sống hòa bình. Nhưng nếu ai đã cố ý chọc vào, thì cứ tự trách mình vì bị "vả mặt". Vậy nên, khi thấy ánh mắt trách móc của Lương Mậu, cô coi như không thấy gì. Với cô, loại đàn ông đầu óc đơn giản như anh ta, bị người ta xoay như chong chóng thì cũng chẳng có gì đáng bận tâm.