“Thôi, chuyện ngộ độc tạm thời gác lại đã.
” Hoắc Kiến Quốc xua tay, không truy cứu nữa.
“Nếu Tô Uyển thật sự nấu ăn dở tệ, chắc nhà họ Tô cũng không nuốt trôi, điều này chẳng phải chứng minh Tô Uyển biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề còn không tệ sao?”
“Kiêu Hàn trưa nay đã ăn cơm do Tô Uyển nấu ở nhà thầy hiệu trưởng Tống mới nói như vậy. Mẹ, nếu mẹ không tin, bây giờ có thể gọi điện hỏi Kiêu Hàn.
” Hoắc Kiến Quốc rất muốn gọi điện thoại trực tiếp cho thầy hiệu trưởng Tống, nhưng tiếc là điện thoại nhà ông ấy bị hỏng.
Bà cụ Hoắc trầm ngâm suy nghĩ, Kiến Quốc có thể thiên vị Tô Uyển, nhưng Kiêu Hàn lại rất không thích Tô Uyển, không thể nào giúp cô giấu giếm chuyện này.
Thấy bà cụ Hoắc đã sắp tin, Tô Hiểu Tuệ không thể để chuyện này trôi qua, còn muốn làm cho nó ầm ĩ lên: “Bà nội Hoắc, nhà chúng con nghèo, đông người, chỉ cần có chút gì ăn cũng không lãng phí. Từ sau khi chị con làm cháy bếp, mẹ con không cho chị ấy vào bếp nữa, con thật sự chưa từng thấy chị ấy nấu ăn.
”
“Liệu có phải bữa cơm anh Hoắc Kiêu Hàn ăn là do người giúp việc trước đó nấu không?” Tô Hiểu Tuệ lại nhìn Hoắc Kiến Quốc, nhỏ nhẹ nói ra nghi ngờ của mình.
Cô ta dám chắc Tô Uyển, đứa lười biếng đó, tuyệt đối không biết nấu ăn, nấu ra chắc còn tệ hơn cả thức ăn cho lợn.
“Đúng rồi, có phải Kiêu Hàn tận mắt thấy cô ta nấu không?” Bà cụ Hoắc lại hỏi.
Chuyện này thì Hoắc Kiêu Hàn lại không nói.
“Hay là thế này, ngày mai không phải là sinh nhật nhỏ của mẹ sao?” Thấy giải thích mãi không rõ ràng, Hoắc Kiến Quốc quyết định để Tô Uyển trổ tài nấu nướng cho mọi người tin.
“Bảo Kiêu Hàn đến nói với thầy hiệu trưởng Tống một tiếng, đón Tô Uyển về nhà nấu bữa cơm cho mẹ, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết con bé có biết nấu ăn hay không sao?”
“Vâng vâng, bà Hoắc, thủ trưởng Hoắc nói đúng, không thể nghe người ta nói gì cũng tin được, lỡ đâu lại oan uổng cho Tô Uyển thì sao.
”
Má Ngô nãy giờ vẫn đứng trong góc, cứ nghĩ mình lòng tốt làm chuyện xấu, thấp thỏm lo âu cả ngày, lúc này mới bước lên.
Nói xong, bà ấy còn liếc nhìn Tô Hiểu Tuệ, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Nếu không phải cô ta nói linh tinh, thì cả ngày hôm nay bà ấy đã không phải khổ sở như vậy.
Tô Uyển chăm chỉ như thế, dọn dẹp nhà bếp ngăn nắp gọn gàng, sao có thể không biết nấu ăn chứ.
Bà ấy vốn thấy Tô Hiểu Tuệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ thì không thích cô ta chút nào.
Tô Uyển ngủ với bà hai đêm, cũng chưa từng nghe cô nói xấu Tô Hiểu Tuệ nửa lời.
Ngược lại, Tô Hiểu Tuệ biết chị mình đi làm giúp việc, còn cố tình vạch trần khuyết điểm của chị trước mặt mọi người.
Chẳng ra dáng chị em ruột thịt gì cả.
“Tô Uyển có biết nấu ăn hay không, tôi không quan tâm, nhưng nhà họ Hoắc không chứa chấp những kẻ có tác phong không đứng đắn, có ý đồ xấu, làm bại hoại danh dự của nhà họ Hoắc, ỷ vào mối quan hệ của nhà họ Hoắc mà tác oai tác quái bên ngoài.
”
Nhà họ Hoắc có được ngày hôm nay là do đánh đổi bằng máu và nước mắt trên chiến trường, bà cụ Hoắc rất coi trọng danh dự của gia đình, nếu không bà cũng chẳng quản chuyện này.
“Nếu mọi người đều tin Tô Uyển biết nấu ăn, vậy thì ngày mai bảo cô ta về nhà nấu một bữa, tôi muốn xem xem một người chưa từng bước chân vào bếp thì làm sao nấu ra được bữa cơm ngon hơn cả tiệm cơm quốc doanh.
”
Bà cụ Hoắc tuyên bố: “Tôi nói trước, nếu cô ta không làm được, dù sao Bắc Bình cũng không có trường nào chịu nhận cô ta, thì cứ sớm đưa cô ta về quê, tìm một trường cấp ba khác cho cô ta học.
”