Nhà hàng Đạo Hương Tiểu Quán nằm trên con phố đi bộ cạnh khu danh thắng, nơi này cấm xe cơ giới đi vào.
Thẩm Tri Ý cảm ơn Lục Thời Việt rồi định mở cửa xe bước xuống.
“Thẩm Tri Ý.
”
Anh gọi thẳng tên cô.
Cô dừng lại, quay sang hỏi: “Gì vậy?”
"Cô biết Lương Hữu Thắng sẽ gặp tai nạn và cũng biết Đa Linh sẽ chết.
” Giọng anh không hề có chút ngập ngừng, như thể đang khẳng định điều hiển nhiên.
“Đúng vậy.
” Thẩm Tri Ý gật đầu: “Tôi đã nói rồi, kẻ làm nhiều điều ác, sớm muộn cũng phải trả giá.
”
Không ngờ cô thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lục Thời Việt thoáng ngạc nhiên rồi hỏi: “Tất cả đều là do cô tính được?”
“Đúng.
”
“Thẩm Tri Ý.
”
“Ừ?”
“Lương Hữu Thắng cũng sẽ phải trả giá, đúng không?”
“Đúng.
”
“Tôi định hợp tác với Tập đoàn Thần Tinh. Giờ có phải không cần nghĩ đến nữa đúng không?”
Thẩm Tri Ý bình thản đáp: “Tốt nhất đừng. Công ty này sắp tới sẽ gặp chuyện không hay.
”
Nghe được câu trả lời mình cần, Lục Thời Việt khẽ cười: “Cảm ơn.
”
“Không có gì.
” Thẩm Tri Ý nghiêng đầu chớp mắt, ngờ vực hỏi: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi nhé?”
“Ừ.
” Anh gật đầu: “Tạm biệt.
”
---
Bóng cô gái nhanh chóng khuất trong dòng người tấp nập trên phố đi bộ. Người đàn ông thu ánh mắt lại, ngả lưng vào ghế. Nhớ đến ánh mắt tròn xoe của cô khi nhìn mình lúc nãy, anh bất giác bật cười.
Biểu cảm vừa ngờ nghệch vừa ngoan ngoãn đó, giống hệt chú mèo Anh lông ngắn màu trắng sữa anh đang nuôi.
Tên ngốc Tiết Triết kia đúng là kẻ chán ngắt, chẳng hiểu chút gì về niềm vui khi nuôi mèo cả.
Nghe tiếng cười của anh, tài xế chần chừ hỏi: “Cậu chủ?”
“Chú Hứa, chú thấy không, tôi hỏi gì, cô ấy trả lời cái đó.
”
“Vâng, đúng là thế.
” Rồi sao nữa?
“Chẳng thấy cô ấy thẳng thắn đến đáng yêu sao?” Lục Thời Việt cười nhạt, tiếc nuối nói: “Thế mà Tiết Triết lại cứ áp dụng mấy chiêu trò trên thương trường với cô ấy.
”
Đồng hành với Lục Thời Việt bao năm, tài xế lập tức hiểu ý cậu chủ.
Ông ta bất đắc dĩ đáp: “Có lẽ cậu Tiết sợ cô Thẩm giống những người phụ nữ từng cố tình tiếp cận cậu trước đây. Thân phận cô ấy cũng khá phức tạp.
”
Không loại trừ khả năng cô ấy, sau khi mất đi cuộc sống đủ đầy, muốn tìm đường tắt và nhắm vào cậu chủ chỉ sau vài lần gặp gỡ.
Dẫu sao, sau lưng Lục Thời Việt là cả nhà họ Lục danh giá ở Bắc Kinh.
“Chú Hứa, tôi đâu đến mức ai gặp cũng mê.
” Lục Thời Việt bật cười: “Đừng vì vài người đặc biệt mà nghi ngờ tất cả. Tiết Triết như vậy, chú cũng vậy.
”
Nghe vậy, chú Hứa không nhịn được cười: “Cậu lại đùa rồi… Nhưng đúng là hôm nay cậu Tiết hơi quá thật. May mà cô Thẩm có vẻ không để tâm.
”
Lục Thời Việt lắc đầu, thở dài: “Sao cô ấy có thể để ý được?"
Chỉ là người không quan trọng gì mấy, đâu đáng để bận lòng?
Bọn họ quen đứng ở vị trí cao, chỉ nhìn những người nổi trội hơn người bình thường mà quên mất bản thân họ cũng không khác gì những người bình thường.
Ai cũng giống ai, chẳng có gì khác biệt.
Tất cả đều không đáng để cô để tâm.
---
Khi Thẩm Tri Ý đến Đạo Hương Tiểu Quán, vừa đúng vào thời điểm nhà hàng đông khách nhất vào buổi trưa. Trâu Hồng đang đứng ở quầy trò chuyện với khách, nhìn thấy con gái, bà liền mỉm cười.
“Tri Ý, Niệm Hâm đang ở phòng riêng trên tầng hai.
”
“Tầng hai?”
Thẩm Tri Ý đứng im.
Không phải Thẩm Niệm Hâm nói sẽ xuống phụ giúp sao? Sao giờ lại lên tầng hai rồi?
Cô chào mẹ rồi bước vào đại sảnh tầng một.
Nhà hàng không lớn, tầng một là không gian mở, bày hơn mười bàn ăn. Mỗi bàn được ngăn cách bằng bình phong hoặc đồ trang trí. Lối đi khá rộng rãi, đủ để nhân viên và khách di chuyển thoải mái.
Thẩm Tri Ý nhanh chóng tìm được mục tiêu.
Cô nhắn tin cho Thẩm Niệm Hâm bảo xuống ngay, còn mình thì ngồi vào chỗ trống chéo đối diện mục tiêu.
Thẩm Niệm Hâm chạy xuống rất nhanh.
“Chị!
” Cô ấy nhảy chân sáo đến bên cạnh Thẩm Tri Ý: “Bàn tầng một kín nhanh quá nên bố mẹ bảo tụi mình lên tầng hai, tiện thể mấy bạn em cũng đến.
”
Thẩm Tri Ý hỏi một câu không liên quan: “Còn nhớ chuyện em nói sáng nay không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện trợ lý.
”
“À à à!
” Niệm Hân sáng bừng mắt, phấn khởi hỏi: “Cuối cùng cũng tới lúc em ra tay hả?”
“Ừ.
” Thẩm Tri Ý ngoắc tay, ra hiệu cô bé cúi xuống: "Có một người đàn ông mặc áo xanh ngắn tay đang livestream phía chéo sau lưng em. Đừng quay lại, nghe chị nói này, lát nữa em phải làm như thế này…”
Thẩm Niệm Hâm cố kìm lòng không quay lại, chăm chú lắng nghe, liên tục gật đầu: “Dạ, dạ, hiểu rồi.
”
“… Nhớ kỹ làm đúng y như chị dặn, không được sai sót gì, hiểu chưa?”
“Rõ!
” Niệm Hân siết tay, hào hứng: “Em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao!
”
...
.
Đổng Tô Hàng là một streamer chuyên về ẩm thực, chuyên khám phá quán ăn và đánh giá đồ ăn vặt. Lời lẽ của anh ta sắc bén, nhận xét thẳng thắn. Chỉ sau hai tháng ký hợp đồng, anh ta đã có 160.
000 người theo dõi.
Trong mắt người hâm mộ, anh ta là "kẻ phá vỡ lớp vỏ hào nhoáng" của các quán nổi tiếng, là "chiến thần bóc trần sự thật" trong giới ẩm thực.
Mỗi lần đi khám phá quán, anh ta đều livestream trên Pipa, lần này cũng không ngoại lệ.
"Chà, môi trường ở đây rất tốt, nhân viên phục vụ cũng rất thân thiện.
.
. Nếu muốn gọi món, chỉ cần quét mã QR.
.
. Tôi sẽ xem qua và gọi một số món đặc trưng của họ.
"
"Thịt gà trống xào cay, đầu cá kho, tôm rang sa tế.
.
"
“Ừ, đầu cá rất tươi, gà xào khô hơi cay, ăn kèm cơm rất ngon. Tôi nghĩ mình có thể ăn hết ba bát cơm.
.
.
”
“…”
Đổng Tô Hàng nhận xét về Đạo Hương Tiểu Quán không khác mấy so với các blogger khác: đánh giá tổng thể 5 sao, chỉ có nhược điểm duy nhất là một số món quá cay, không hợp khẩu vị của người dân bản địa ở thành phố Giang.
Ăn xong, anh ta rời nhà hàng, nói sẽ đi dạo tiêu cơm rồi tiếp tục đánh giá một quán trà sữa nổi tiếng khác.
Thế nhưng khi đang đi dạo, anh ta bất ngờ nói rằng bị đau bụng và phải vào nhà vệ sinh, sau đó tắt luôn livestream.
Vì lo lắng, người hâm mộ lập tức để lại hàng loạt bình luận trên tài khoản "Tiểu Đổng ăn khắp thành phố Giang" để hỏi thăm tình hình:
“Sao tự nhiên bị đau bụng vậy? Có phải ăn trúng đồ hỏng không?”
“Anh còn ổn chứ? Chiều nay có làm đánh giá quán trà sữa không? Tôi đợi mãi rồi đấy.
”
“Anh còn sống không? Đừng nói là bị đầu độc nhé [haha].
”
“Đang yên đang lành lại đau bụng, chắc là do đồ ăn trưa không tươi rồi!
”
“Tôi biết quán đó! Lần trước tôi ăn ở đó về cũng bị đau bụng!
”
“Quán ăn nổi tiếng này cuối cùng cũng lộ tẩy rồi! Tôi từng đến, nhân viên thái độ cực tệ, la hét khách hàng. Đồ ăn thì bình thường mà không hiểu sao lại có nhiều blogger khen thế.
”
“Chắc bỏ tiền mua quảng cáo thôi. Tôi chờ quán này sập từ lâu rồi. Đồ không ngon, phục vụ kém mà giá thì đắt cắt cổ.
”
“Tôi ăn ở đó mấy lần rồi, phục vụ rất tốt, đồ ăn cũng ngon, chưa bao giờ bị đau bụng. Chắc lần này không phải do quán đâu.
”
Bình luận này vừa đăng lên liền bị xóa ngay lập tức.
Chỉ trong chốc lát, tài khoản "Tiểu Đổng ăn khắp thành phố Giang" tràn ngập lời chỉ trích và mắng chửi hướng về Đạo Hương Tiểu Quán.